“Lý chưởng quầy! Loại bạch thương lục này cũng là dược liệu, hồng thương lục mới là có độc không ai dám bán bậy! Có lẽ lúc nhập hàng, lão đây mắt kém tuổi cao, bị người ở kinh thành lừa gạt! Nhầm tưởng bạch thương lục là thổ sâm mà mua vào, là lỗi của ta!”
Hắn thấy Lý chưởng quầy tinh thần còn hoảng hốt, chưa kịp hoàn hồn, liền vội vàng hứa hẹn:
“Lão đây nhìn lầm nên gây ra lỗi, ta sẽ tự chịu trách nhiệm. Toàn bộ giao dịch trước đó coi như bỏ, chúng ta tính toán lại theo giá bạch thương lục là được chứ?”
Lục Tu Viễn suýt nữa bật cười vì sự trơ trẽn của đối phương, “Ngươi đúng là mặt dày vô đối đến giờ còn chối, không chịu nhận tội?”
“Ta có tội gì? Ta chỉ là nhìn lầm thôi mua phải bạch thương lục, ngươi dựa vào đâu mà nói ta cố ý?” Có cái cớ rồi, Trần lão bản lập tức tỏ ra đắc ý, lộ rõ dáng vẻ gian xảo lỳ lợm.
Lão già này chắc tưởng hắn không phân biệt nổi hồng thương lục với bạch thương lục?
Quả thật, nếu chỉ nhìn phần rễ thì khó mà phân biệt rõ. Nhưng lý do Lục Tu Viễn dám khẳng định là bởi vì ruộng thuốc ở ngoài thôn họ trồng toàn là hồng thương lục!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT