Dịch/Edit: battman_g
Lương Ngôn liếc nhìn đồng hồ, đúng bảy giờ. Đã qua một tiếng rưỡi kể từ khi tan học, lũ trẻ trong trường mẫu giáo cũng đã về gần hết. Cách đây một phút, cô bảo mẫu cũng đã rời đi, giờ trong trường chỉ còn mình cô và một bé gái lớp nhỡ.
Cô bé tên Trần Gia Nguyệt, nửa tiếng trước Lương Ngôn đã gọi điện cho phụ huynh của bé, bên kia nói “một lát nữa sẽ có người đến đón”, mà cái “một lát” đó giờ đã thành nửa tiếng rồi.
Cô thở dài không thành tiếng, quay sang nhìn cô bé đang ngồi yên lặng ở góc phòng. Con bé thật sự rất yên tĩnh, không khóc không quấy, cũng không đòi về nhà, hoàn toàn khác với những đứa trẻ cùng tuổi, trông khá hướng nội.
Hay là bởi vì chưa quen với giáo viên mới là mình?
Lương Ngôn âm thầm đoán, sau đó nở một nụ cười tươi rạng rỡ, bước đến gần, ngồi xổm xuống để nhìn thẳng vào mắt con bé, dịu dàng an ủi: “Tiểu Gia Nguyệt, ba con nói một lát nữa sẽ đến đón con, đừng lo nhé.”
Cô bé ngước mắt liếc cô một cái, chu môi nói nhỏ: “Cô Lý lúc nãy cũng nói thế ạ.”
Cô Lý là bảo mẫu trong trường. Lương Ngôn cười gượng gạo, chợt nghĩ ra điều gì, liền mò túi lấy ra một viên kẹo trái cây đưa cho bé: “Nè, cho con nè, kẹo vị này ngon lắm đấy.”
Cô bé nhìn thấy kẹo cũng không phản ứng gì, Lương Ngôn lại đưa tay ra gần hơn, bé mới miễn cưỡng nhận lấy, còn rất lễ phép nói một câu cảm ơn, sau đó lại cúi đầu im lặng, cũng không ăn kẹo.
Lương Ngôn bắt đầu thấy khó hiểu, thấy cách dụ bằng kẹo không hiệu quả, cô liền “đổi chiến thuật”. Cô tươi cười chỉ vào đống đồ chơi đã dọn dẹp bên cạnh: “Chúng ta chơi xếp gỗ nhé?”
Trần Gia Nguyệt khẽ lắc đầu.
“Ghép tranh?”
Vẫn lắc đầu.
“Vẽ tranh?”
Lắc đầu.
“Búp bê?”
Lắc đầu.
“...Cầu trượt?”
Đến khi hỏi đến đây thì Gia Nguyệt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Lương Ngôn trong lòng vui vẻ, tưởng đâu cuối cùng cũng tìm được sở thích của công chúa nhỏ, ai ngờ cô bé lại non nớt hỏi ngược lại: “Cô ơi, cô đang rất chán ạ?”
“…” Lương Ngôn nghẹn lời, có cảm giác bị phản đòn, cô gãi đầu ngượng ngùng cười hai tiếng: “Cô sợ con thấy chán thôi mà.”
Cô xoa đầu cô bé, dịu dàng hỏi: “Con không muốn chơi gì hết à?”
Trần Gia Nguyệt gật đầu, rồi lại im lặng, trông có vẻ u sầu.
Lương Ngôn nhất thời lúng túng. Trước đây cô luôn nghĩ trẻ con nghịch ngợm mới mệt, giờ mới biết trẻ quá yên tĩnh cũng khiến người lớn bó tay. Cô suy nghĩ một lúc rồi thử gợi ý: “Hay là cô kể chuyện cho con nghe nhé?”
Trần Gia Nguyệt cầm viên kẹo trong tay, không mấy hào hứng hỏi: “Chuyện gì ạ?”
“Công chúa Bạch Tuyết?”
“Nghe rồi ạ.”
“Lọ Lem?”
“Nghe rồi ạ.”
“Hoàng tử Ếch?”
“Cũng nghe rồi ạ.”
“Vịt con xấu xí? Cô bé quàng khăn đỏ? Công chúa Hạt đậu? Nàng tiên cá? Người đẹp và quái vật? Cô bé bán diêm?”
Trần Gia Nguyệt vẫn không chút biểu cảm, kiên quyết như đang phòng thủ: “Nghe hết rồi ạ.”
Kiến thức phong phú ghê… Lương Ngôn cảm thấy kho truyện trong đầu mình đang dần cạn kiệt, cau mày suy nghĩ một lúc, rồi bỗng nhiên vỗ tay: “Cô kể chuyện ‘Cá sấu và thỏ trắng’ nhé, con chắc chắn chưa nghe bao giờ đâu!”
“Cá sấu và thỏ trắng?”
Thấy con bé bắt đầu có hứng thú, Lương Ngôn lập tức vận dụng trí tưởng tượng, kể chuyện sinh động kèm theo biểu cảm: “Trong khu rừng nọ có một nhóm bạn nhỏ: hươu cao cổ to lớn, khỉ con hiếu động, cừu non hiền lành, bò vàng siêng năng và chú thỏ trắng dễ thương. Tất cả cùng sống hạnh phúc vui vẻ…”
“Một ngày nọ, thỏ trắng đi chơi bị lạc, không may đi sâu vào rừng, nơi ba mẹ dặn là không được đến, vì nơi đó có một con thú ăn thịt rất hung dữ, chuyên ăn thịt các con vật nhỏ… "
“Thỏ trắng rất sợ hãi, đi đến bờ hồ thì thấy cỏ lay động, vừa sợ vừa tò mò nên nhẹ nhàng tiến đến. Vừa định vạch cỏ ra thì một con cá sấu há miệng lộ răng sắc nhọn…”
Lương Ngôn kể chuyện rất sinh động, còn dùng cử chỉ và biểu cảm để làm hiệu ứng minh họa, há miệng giơ tay dọa dẫm. Đúng lúc ấy, có người gõ cửa. Lương Ngôn chưa kịp thu lại động tác đã quay đầu nhìn ra ngoài.
Người đến là một người đàn ông có vóc dáng cao ráo, gương mặt điển trai, trên người anh là bộ vest chỉnh tề. Thấy Lương Ngôn đang “nhe răng múa vuốt” thì anh ta còn nhướng mày tỏ vẻ hứng thú.
Lương Ngôn tưởng là ba của Trần Gia Nguyệt, ai ngờ cô bé lại lao ra vui mừng gọi: “Chú út!”
“Nhóc con.” Trần Chi Hòa cúi xuống bế cháu gái, hỏi han: “Đợi lâu rồi phải không?”
Cô bé ôm chặt lấy anh, ỉu xìu tựa vào vai.
Lương Ngôn ngại ngùng đứng dậy điều chỉnh dáng vẻ, nở nụ cười bước đến gần, quan sát Trần Chi Hòa nhanh chóng rồi hỏi xác nhận: “Anh là phụ huynh của Gia Nguyệt ạ?”
Ánh mắt Trần Chi Hòa dừng lại trên khuôn mặt cô. Khi cô không làm mặt hề thì trông cũng khá xinh – mày liễu mắt hạnh, má phúng phính, còn có nét trẻ con, đúng kiểu giáo viên mầm non gần gũi.
Anh gật đầu: “Tôi là chú của con bé, ba mẹ nó có việc gấp, tôi đến đón thay.”
Giờ trong trường đã vắng tanh, rõ ràng Gia Nguyệt là đứa bé cuối cùng. Anh cũng thấy áy náy: “Làm phiền cô phải đợi rồi.”
Lương Ngôn trong lòng thì nghĩ đúng là phiền thật, nhưng ngoài mặt vẫn cười hòa nhã: “Không sao đâu, mau đưa bé về đi, muộn rồi, chắc con bé đói rồi.”
Cô nghiêng đầu hỏi: “Đúng không Gia Nguyệt?”
Cô bé chu môi không trả lời.
Nụ cười của Lương Ngôn hơi cứng lại, đành chữa cháy: “…Chắc đói quá không còn sức nói nữa rồi.”
Thấy cô lúng túng, Trần Chi Hòa bật cười, rồi vờ nghiêm túc lại, không nói thêm gì nữa: “Tôi đưa bé về trước đây.”
Lương Ngôn “ừm ừm” hai tiếng, tiễn họ ra ngoài. Khi xe rời khỏi sân trường, cô mới nhẹ nhõm thở phào.
----
Xe của Trần Chi Hòa không lắp ghế trẻ em, anh để Trần Gia Nguyệt ngồi ở ghế sau. Sau khi xe rời khỏi trường mẫu giáo, anh liếc nhìn gương chiếu hậu, cô bé ngoan ngoãn ngồi im, không nói lời nào, trông có vẻ buồn bã.
“Đói à?” anh hỏi.
Trần Gia Nguyệt khẽ gật đầu.
Trần Chi Hòa tăng tốc một chút: “Chú đưa con đi ăn gì đó ngon nhé, McDonald’s được không?”
Bình thường chỉ cần nhắc đến ăn hamburger và coca cola là cô bé vui ngay, hôm nay lại rất lạ, nắm kẹo trong tay chơi một lúc rồi mới ỉu xìu lên tiếng: “Ba mẹ đâu ạ?”
Trần Chi Hòa nghĩ chắc hẳn chuyện này đã ảnh hưởng đến tâm trạng con bé. Từ sau khi chị dâu mang thai đứa thứ hai, họ không còn quan tâm con gái như trước nữa. Hôm nay cũng vậy, thậm chí còn quên đón con tan học. Nếu không phải bà nội gọi điện cho anh, có lẽ cô bé giờ vẫn đang ở với cô giáo kia.
Trẻ con vốn nhạy cảm, dù còn nhỏ cũng cảm nhận được sự thay đổi của cha mẹ. Trần Chi Hòa xoay vô lăng, suy nghĩ rồi lựa lời nói: “Ba con hôm nay đưa mẹ con đi bệnh viện rồi, ba bảo chú đến đón con tan học. Là lỗi của chú, bận quá nên quên mất.”
Anh nói lời xin lỗi: “Xin lỗi con.”
Trần Gia Nguyệt ngẩng đầu lên, có vẻ không tin lắm: “Thật không ạ?”
Trần Chi Hòa gật đầu chân thành: “Ừ.”
Lúc này cô bé mới tỏ vẻ hơi tức giận, chu môi không hài lòng, nhào lên phía trước ghế lái véo tai Trần Chi Hòa: “Chú xấu xa!”
Trần Chi Hòa cười bất đắc dĩ, đành nhận lấy tội lỗi.
Giải tỏa được khúc mắc, Trần Gia Nguyệt vui vẻ hẳn lên, không còn ủ rũ nữa, ngồi lại ghế bóc kẹo ăn.
Trần Chi Hòa hỏi bâng quơ: “Ai cho kẹo thế?”
“Cô giáo mới ạ.” Trần Gia Nguyệt lẩm bẩm nói.
“Cô giáo mới? Cô lúc nãy à?”
“Ừm ừm.”
Trần Chi Hòa nhớ lại cô giáo lúc nãy, trông như vừa mới mười tám, nhìn rất non nớt, chắc là sinh viên mới tốt nghiệp.
“Lúc nãy cô giáo hỏi con sao không trả lời? Không thích cô ấy à?”
Trần Gia Nguyệt lắc đầu, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Cô ấy hơi trẻ con.”
Trần Chi Hòa phì cười, liếc gương chiếu hậu: “Còn nhỏ xíu mà dám chê người ta trẻ con?”
Trần Gia Nguyệt phản bác ngay, có tinh thần rồi là bắt đầu cãi: “Giờ nghỉ trưa con thấy cô ấy xem ‘Shin cậu bé bút chì’, phim đó hồi ba tuổi con đã không xem nữa rồi, giờ con xem ‘Heo Peppa’.”
Thì ra hoạt hình cũng phân đẳng cấp rồi, Trần Chi Hòa thầm nghĩ không biết cô giáo kia mà biết bị học sinh chê trẻ con thì sẽ có cảm nghĩ gì.
“Cô giáo mới kể cho con nghe chuyện ‘Cá sấu và thỏ trắng’, trong kênh truyện thiếu nhi cũng chưa từng kể, chú nghe chưa ạ?”
Trần Chi Hòa chưa lập gia đình, cũng chưa có con nên không biết nhiều truyện cổ tích trẻ em. Nghe đến cá sấu và thỏ trắng, phản xạ đầu tiên là… chuỗi thức ăn – kẻ săn mồi và con mồi thì còn chuyện gì nữa?
Tuy nghĩ vậy, nhưng anh không muốn làm tổn thương tâm hồn trẻ thơ nên lắc đầu thăm dò: “Hay con kể thử cho chú nghe?”
Trần Gia Nguyệt còn đang ngậm kẹo, nói ú ớ: “Cô giáo mới còn chưa kể xong thì chú tới rồi.”
“Được rồi, tại chú đến không đúng lúc.”
Trần Chi Hòa đưa cháu gái đi ăn McDonald’s, rồi đến cửa hàng đồ chơi mua một bộ búp bê công chúa Barbie làm quà bù lỗi, chơi vui xong mới đưa con bé về nhà ông bà nội – theo đúng “ý chỉ” của bà nội (mẹ Trần Chi Hòa).
Thành phố A là thành phố tuyến đầu phía Bắc, một con sông lớn chia thành phố thành hai nửa – Giang Nam và Giang Bắc. Cây cầu vượt sông dài năm cây số nối liền hai bờ. Thành phố phồn hoa và vô cùng phát triển, người từ nơi khác đến làm việc đông như cá vượt sông. Giang Nam và Giang Bắc phát triển ngang ngửa nhau, nhưng xét kỹ thì Giang Bắc nhỉnh hơn đôi chút.
Mười năm qua, giá nhà tăng chóng mặt. Năm kia, Trần Chi Hòa định mua căn hộ lớn ở Giang Bắc để đón ba mẹ lên ở. Nhưng ông Trần – bố anh – kiên quyết phản đối. Ông làm cảnh sát cả đời, quen sống tiết kiệm, không chịu được sự xa hoa, tính cách ông cứng rắn nên không ai thuyết phục nổi. Cuối cùng, Trần Chi Hòa đành thỏa hiệp, mua một căn ba phòng ngủ ở vị trí đẹp tại Giang Nam cho ông bà.
Dù không lớn bằng căn hộ ở Giang Bắc, nhưng cũng là nhà ở khu cao cấp, giá không rẻ, tiện nghi xung quanh đầy đủ, giao thông thuận tiện.
Trần Chi Hòa đỗ xe vào hầm, ôm cháu gái đi thang máy lên lầu, chuông cửa vừa bấm chưa bao lâu thì đã có người mở cửa.
Trần Gia Nguyệt vừa thấy người đã gọi: “Bà nội!”
Mẹ Trần vừa thấy họ đã hỏi: “Sao giờ này mới về?”
Trần Chi Hòa đặt con bé xuống: “Con nói với mẹ rồi còn gì, đưa nhóc con đi chơi.”
Mẹ Trần cầm lấy chiếc ba lô nhỏ của Gia Nguyệt, hỏi: “Ăn tối chưa?”
“Ăn rồi ạ, chú út đưa con đi ăn hamburger.” Gia Nguyệt vừa tự thay dép vừa ôm hộp búp bê Barbie mới mua, lon ton chạy vào phòng khách.
Mẹ Trần đưa dép cho Trần Chi Hòa, không nhịn được trách: “Sao lại cho con bé ăn mấy thứ đồ ăn vặt vớ vẩn đó? Không biết có sạch sẽ không, lại còn hại sức khỏe.”
“Thi thoảng thôi mà.” Trần Chi Hòa đáp cho có lệ.
Anh thay dép rồi bước vào trong nhà: “Ba đâu rồi?”
“Cái lão mê cờ tướng đó còn đi đâu được nữa?”
Trần Chi Hòa hiểu ý cười: “Ồ, nghỉ hưu rồi sống cũng hưởng thụ ghê.”
Ánh mắt anh liếc sang Trần Gia Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa say mê trang điểm cho búp bê, anh hạ giọng hỏi: “Sao mẹ bảo con đưa con bé đến đây, trong điện thoại cũng không nói rõ, anh với chị dâu xảy ra chuyện gì sao?”
Mẹ Trần nhíu mày, giọng đầy bất mãn: “Đừng nhắc nữa. Hôm nay chị dâu con thấy trong người không khỏe, anh con đưa đi bệnh viện khám. Bác sĩ bảo không sao, dặn đừng lo lắng, về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Thế mà cô ta cứ khăng khăng nói mình động thai, nhất quyết đòi nhập viện theo dõi. Ừ thì nhập viện đi, hai vợ chồng cũng giỏi thật, chỉ lo cái đứa còn ‘trong bụng’, quên mất còn có một đứa 'bên ngoài' nữa.”
Trần Chi Hòa liếc mắt ra hiệu, quay đầu nhìn Gia Nguyệt, thấy con bé vẫn chăm chú chơi, không để ý đến cuộc trò chuyện của người lớn, lúc này mới yên tâm.
Mẹ Trần thở dài, bực bội nói nhỏ: “Hơn sáu giờ mới gọi điện cho ba con nhờ đón cháu, chắc là được cô giáo ở trường nhắc mới nhớ ra còn có một đứa con gái nữa. Con xem, làm cha làm mẹ kiểu gì vậy?”
Trần Chi Hòa thấy mẹ bắt đầu tức giận, vội vã dỗ dành: “Thôi được rồi, mẹ cũng đừng giận nữa, giận nhiều hại sức khỏe không đáng.”
Mẹ Trần vẫn không nguôi, phải than thêm mấy câu mới hả giận: “Con không biết đâu, tháng nào chị dâu con cũng lên đây than thở, bảo vì sinh cháu đích tôn cho nhà họ Trần mà chịu đủ khổ sở, nào là áp lực, nào là tiền nhà, tiền học cho Gia Nguyệt, đủ thứ chi tiêu trong nhà. Nói trắng ra là than nghèo kể khổ. Ba con mềm lòng, cứ giúp đỡ mãi, tưởng mẹ không biết chắc? Lương hưu của ông ấy sắp bị tụi nó vét sạch rồi.”
“Cô ta đúng là không biết đủ là gì. Hồi mua nhà, tiền đặt cọc cũng là do nhà mình trả, bên nhà ngoại cô ta chẳng góp một đồng. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này mẹ lại giận ba con.” Mẹ Trần tức giận.
Anh cả Trần Chi Hoa lớn hơn Chi Hòa năm tuổi, hai người là anh em cùng cha khác mẹ. Nhà của Trần Chi Hoa cũng ở Giang Nam, anh ấy chuyển lên thành phố sớm hơn bố mẹ vài năm. Lúc kết hôn cần mua nhà, tiền đặt cọc là do bố Trần gom góp, đúng thời điểm đó, sự nghiệp của Trần Chi Hòa gặp trở ngại, xoay vòng vốn không nổi, vì chuyện này mà “thái hậu” (mẹ Trần) luôn canh cánh trong lòng, cho rằng ông già thiên vị, không công bằng.
Trần Chi Hòa thì lại chẳng để tâm. Tiền của bố Trần đưa cho anh cũng chẳng giúp ích gì được, hơn nữa lúc đó quan hệ cha con đang căng thẳng, cho anh thì anh cũng chẳng nhận. Cho anh cả mua nhà còn có thể giúp anh ấy lấy được vợ.
Nhà nào cũng có chuyện khó nói, dù là tổng giám đốc như anh cũng không ngoại lệ.
Thấy mẹ lại muốn lôi chuyện cũ ra nói, Trần Chi Hòa lập tức ngăn lại, vòng tay ôm vai mẹ dỗ dành: “Thôi thôi, chuyện cũ nhắc làm gì nữa, ba muốn cho tiền thì cứ cho, dù sao con cũng nuôi hai người mà, mẹ cứ yên tâm đi nhảy múa dưỡng sinh, đảm bảo không đói được.”
Mẹ Trần lườm anh một cái: “Chị dâu con là thấy hai ông bà có con trai nuôi nên mới yên tâm mà vòi tiền, còn muốn mượn gió bẻ măng moi thêm của con đấy. Mấy trò đó tưởng mẹ không nhìn ra à?”
“Phải phải phải, mẹ anh minh, ai mà giấu nổi mẹ chứ. Bớt giận, giận nhiều hại thân.”
Mẹ Trần liếc anh, hừ một tiếng rồi nói: “Nếu con thật sự muốn mẹ vui, thì lo mà lấy vợ đi. Ba mươi tuổi đầu rồi, sự nghiệp cũng có rồi, giờ nên lo chuyện cưới hỏi đi thôi. Lúc anh con ba mươi thì đã có Gia Nguyệt, con xem con, không có tí mắm muối gì, còn không tích cực...”
Điều gì đến vẫn sẽ đến. Trần Chi Hòa cảm thấy như vòng kim cô trên đầu ngày càng siết chặt, anh nghiêm túc hẳn, ra vẻ suy nghĩ rồi trịnh trọng đáp: “Mẹ nói đúng, con cũng sốt ruột mà, giờ đang tìm đây.”
Anh nhướng mày trêu chọc: “Dạo này chị dâu bảo muốn giới thiệu cô em họ xa cho con, con thấy cũng được, thử xem biết đâu hợp, mẹ thấy thế nào?”
Mẹ Trần không nhịn được lườm anh một cái, quay đầu bỏ đi: “Thôi, coi như mẹ chưa nói gì.”