Dịch/Edit: battman_g
Lương Ngôn đi một vòng trong khuôn viên trường, kiểm tra cửa sổ và cửa ra vào, cuối cùng mới tắt hết đèn, chào hỏi bảo vệ ở cổng rồi đến thẳng trạm xe buýt gần đó đợi xe.
Trường mẫu giáo số một Hồng Tâm nằm ở khu Giang Bắc, còn nhà cô ở Giang Nam. Ban đầu khi vừa vào trường, cô tính thuê một căn hộ nhỏ ở Giang Bắc để ở chung với bạn thân, nhưng mẹ cô – giáo sư Tưởng Dung – kiên quyết phản đối, một phiếu phủ quyết đề nghị đó, nên cô đành phải ngoan ngoãn ở nhà.
Thật ra hồi đại học, bạn bè rất ghen tị vì nhà cô ở ngay trong thành phố, cuối tuần có thể về nhà, nhưng Lương Ngôn lại không nghĩ vậy. Nếu ngày xưa cô có quyền tự quyết, cô đã chọn học một trường ngoại tỉnh rồi.
Từ sau giờ tan làm đến giờ, giáo sư Tưởng Dung đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn qua wechat, lúc đầu còn nhẹ nhàng hỏi han, nhưng càng về sau thì lời lẽ càng gay gắt, nghi ngờ cô đang đi chơi chứ không phải tăng ca, bắt cô phải lập tức về nhà.
Vô lý hết sức! Lương Ngôn bĩu môi, tức giận không thèm trả lời nữa.
Cô sờ cái bụng đói meo của mình, có chút hối hận vì lúc ăn vặt buổi chiều không ăn nhiều hơn. Đang nghĩ có nên lót dạ chút gì không thì chiếc xe buýt về Giang Nam đã đến.
Xe buýt liên quận dừng sớm, có lẽ chuyến này là chuyến cuối nên cô không dám bỏ lỡ, nếu không sẽ phải gọi taxi về. Mà một thành phần vừa bước chân vào xã hội như cô lại chưa có nhiều tiền tiết kiệm.
Xe buýt về Giang Nam rất đông người, giờ này vẫn là giờ cao điểm, dân công sở ở Giang Bắc đông, thêm vào đó tiền thuê nhà ở Giang Nam rẻ hơn nên nhiều người ngoại tỉnh chọn ở đó. Vì vậy mỗi sáng tối thường ngày, xe buýt liên quận luôn đông như cá mòi đóng hộp.
Trời hè nóng bức, trên xe có bật điều hòa, nhưng trong không gian kín mít thế này, mỗi người mang theo một mùi khác nhau, trộn lẫn lại như vũ khí sinh học, không cần đánh cũng có thể hạ gục cả đám người.
Lương Ngôn bị ép ngay gần cửa xe, không nhúc nhích được, mãi đến khi xe qua cầu vượt, mỗi trạm sau đó đều có người xuống, lúc này không gian trên xe mới thoáng hơn đôi chút.
Sau một đoạn đường dài, về đến nhà đã là hơn một tiếng sau, cô vừa mệt vừa khát vừa đói, vào đến nhà đã phi ngay vào bếp, vặn nắp chai nước và tu ừng ực vài ngụm to.
“Còn biết đường về à?”
Lương Ngôn uống nước xong, quay lại thì thấy mẹ không biết từ lúc nào đã đứng đó, cô lau miệng, gọi: “Mẹ.”
Mẹ cô hừ một tiếng đầy bất mãn.
Lương Ngôn đóng tủ lạnh, xoay người lại, thành khẩn nói: “Con thực sự tăng ca mà, bảy giờ mới tan làm, mẹ không tin thì hỏi bảo vệ trường cũng được.”
Mẹ cô liếc xéo, vừa định mở miệng mắng thì nghe bụng cô réo lên một tiếng không mấy thanh nhã.
Lương Ngôn cười xấu hổ, xoa bụng: “Mẹ nghe thấy không, bụng con làm chứng cho con đó, con mà đi chơi không lẽ lại để bụng đói về nhà?”
Mẹ cô hiểu tính cô, từ nhỏ đến lớn chẳng giỏi cái gì, chỉ có ăn là nhất, lúc này thấy cô như vậy càng thêm tức giận.
Lương Ngôn cũng chẳng trông mong giáo sư Tưởng sẽ để phần cơm tối cho mình, cô mở tủ lạnh lấy mấy miếng pizza còn lại từ hôm qua, cắt hai miếng cho vào lò vi sóng hâm lại.
Bên cạnh, mẹ cô vẫn cằn nhằn: “Giáo viên mầm non như con mà cũng tăng ca?”
Lương Ngôn giải thích: “Có phụ huynh đến đón con muộn, con phải ở lại chờ cùng bé.”
“Mấy việc đó là của bảo mẫu chứ?”
Lò vi sóng “ding” một tiếng, Lương Ngôn đeo găng tay lấy pizza ra, vừa làm vừa nói: “Con vẫn đang trong thời gian thực tập mà, phải làm nhiều một chút.”
Cô thầm nghĩ trong lòng: Nếu không làm gì, người ta có khi thật sự sẽ cho rằng cô chỉ là tiểu thư dựa quan hệ vào làm.
“Mấy việc đó chẳng khác nào làm bảo mẫu. Mẹ lúc trước lẽ ra phải bắt con thi lại, hai giáo sư đại học mà có con gái đi làm giáo viên mẫu giáo, ra ngoài nói ra mẹ cũng thấy mất mặt, người ta sẽ nghĩ mẹ với ba không dạy nổi con, còn làm giáo sư gì nữa!”
Đây là bài ca muôn thuở của giáo sư Tưởng, Lương Ngôn nghe riết quen tai rồi. Cô vừa nhai pizza vừa lí nhí trả lời: “Thì con dốt mà, đâu ai quy định con gái giáo sư thì phải thông minh, phải đậu Thanh Hoa Bắc Đại, không được làm giáo viên mẫu giáo đâu.”
“Người khác thì được, con gái Tưởng Dung thì không được.” Sắc mặt mẹ cô lạnh băng, ánh mắt sắc như dao, trông chẳng khác gì cô giám thị đang mắng học sinh.
Lương Ngôn giật mình, vô thức đứng thẳng người, rồi nghe mẹ lớn tiếng: “Dương Mẫn Nghi sau khi tốt nghiệp vào làm công ty nước ngoài, con xem con đi? Từ nhỏ đến lớn cái gì cũng thua nó, học hành thì kém xa, giờ đến công việc cũng vậy, con có điểm nào hơn nó được không?”
“Không biết phấn đấu!”
Ai cũng từng trải qua giai đoạn bị so sánh với “con nhà người ta”. Trường hợp của Lương Ngôn thì đặc biệt hơn chút – từ khi còn trong bụng mẹ cô đã có đối thủ, hay nói chính xác hơn là đối thủ truyền kiếp.
Lương Ngôn cúi đầu ăn pizza, im lặng nghe mẹ mắng, không cãi lại một lời, những lời này cô đã quá quen rồi.
Giọng điệu của mẹ cô còn nghiêm khắc hơn đối với sinh viên của bà, thấy Lương Ngôn chẳng có phản ứng gì, còn mải ăn, trong lòng càng thêm thất vọng, cảm thấy cô đúng là đứa vô dụng, khổ công bà nuôi dạy.
Lúc này, bên ngoài có tiếng động, có người bước vào nhà.
Mẹ cô mặt lạnh đi ra khỏi bếp, vài giây sau Lương Ngôn nghe tiếng bà chất vấn: “Sao giờ này mới về? Ông đi đâu đấy?”
“Bà nghĩ tôi còn có thể đi đâu? Tối nay có tiết.”
“Ông tưởng tôi không biết lịch dạy của ông? Tối thứ sáu thì có tiết nào? Lớp nào, chuyên ngành nào, nói xem!”
“Bà bị sao thế? Dạy học còn phải báo cáo với bà à?”
Lương Ngôn ăn xong pizza, nghe tiếng tranh cãi ngoài phòng khách càng lúc càng lớn, bèn nhanh chóng dọn dẹp đồ, len lén men theo tường về phòng mình.
Cửa đóng lại, cô tựa lưng vào đó, cuối cùng cũng cảm thấy thế giới yên bình trở lại.
Cả ngày mệt mỏi, về nhà còn bị mắng, Lương Ngôn cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ. Cô thở dài, xoa mặt qua loa rồi thay bộ đồ thoải mái, ôm iPad nằm bò ra giường, bấm đại một tập Shin cậu bé bút chì ra xem, chẳng mấy chốc đã cười khúc khích như trẻ con.
Đối với cô, không có chuyện gì mà một tập “cu Shin” không giải quyết được, nếu có thì vẫn còn Maruko nữa kia mà.
Mới xem được hai tập, cô nhận được cuộc gọi video từ Tề Huyên – bạn đại học thân thiết, học cùng ngành, hiện đang làm giáo viên mầm non ở một trường công tại thành phố A.
Lương Ngôn bắt máy, Tề Huyên hỏi ngay: “Hey, đang làm gì đấy?”
“Xem hoạt hình.”
“Shin-chan hả?”
Lương Ngôn lật người, gật đầu qua màn hình.
“Mình nói chứ cậu đã xem đi xem lại bao nhiêu lần rồi, không chán hả?”
Lương Ngôn lắc đầu: “Không chán, vui mà.”
Tề Huyên bĩu môi: “Cậu giống y chang mấy đứa nhỏ trong trường, trẻ con dễ sợ.”
Lương Ngôn cảm thán: “Mình mà thật sự được như tụi nhỏ thì tốt quá rồi.”
Tề Huyên hỏi ngay: “Tuần này ở Hồng Tâm sao rồi?”
Lương Ngôn thở dài một cái: “Cũng vẫn vậy thôi, việc lặt vặt nhiều, với mấy đồng nghiệp thì chưa quen, khó nói chuyện, cứ gượng gạo kiểu gì ấy.”
“Mới đầu ai mà chẳng vậy, từ từ sẽ quen thôi.” Tề Huyên an ủi cô, “Hồng Tâm là trường tư nổi tiếng đó, vào được là giỏi rồi.”
Lương Ngôn bĩu môi: “Cậu cũng biết mà, là mẹ mình nhờ quan hệ xin cho đó, kiểu người như mình chắc cũng bị coi là ‘ô dù hạ cánh’ thôi.”
“Cậu đừng nghĩ vậy, nếu người ta coi thường thì càng phải làm tốt hơn, để họ không thể xem thường nữa là được.”
Lương Ngôn lại thở dài, lý thuyết thì cô hiểu, cho nên từ lúc vào Hồng Tâm đến giờ cứ như ra chiến trường vậy, ngày nào cũng căng như dây đàn, hễ có việc gì là lao vào làm, không dám lười nửa phút, sợ bị nói dựa hơi vào làm chỉ biết ngồi không, cả tuần qua mệt hơn lúc thực tập năm tư.
Tề Huyên cũng than: “Mình cũng mệt nè, cô giáo chính dẫn mình thì giao hết việc cho mình, công lao thì toàn của cổ.”
Lương Ngôn nghe cô bạn cũng uể oải, cảm thấy có lỗi vì than thở nhiều quá khiến người ta cũng ảnh hưởng theo, cô bật dậy, đổi giọng an ủi lại: “Ai mới ra trường mà chẳng mệt, qua được giai đoạn này là ổn rồi. Cậu còn muốn đi xem concert idol nữa mà, cố gắng dành tiền đi!”
Tề Huyên nghe nhắc tới idol liền tỉnh táo: “Đúng rồi! Phải cố gắng mới có tiền mua vé VIP!”
“Cố lên cố lên!”
Lúc này, Tề Huyên bỗng chồm sát màn hình, tò mò hỏi: “Này, trường Hồng Tâm là trường mầm non quý tộc, học phí đắt thế kia, gia cảnh học sinh chắc cũng không tệ ha?”
Lương Ngôn nghĩ một lúc: “Mình cũng không rõ thế nào là ‘gia cảnh không tệ’.”
“Nhìn xe á.”
Tề Huyên vừa nói, Lương Ngôn liền nhớ đến người đàn ông tới đón Trần Gia Nguyệt tối nay: “Hôm nay đúng là có một người đi Bentley, là chú của bé, nhìn có vẻ rất giàu có.”
“Bám lấy ảnh đi!”
Lương Ngôn lắc đầu, tỉnh táo nói: “Mơ ôm đùi người ta thì cao xa quá, mình chỉ cần gặp được một phú ông bất đắc dĩ* là mãn nguyện lắm rồi.”
*Phú ông bất đắc dĩ (拆迁户): Hộ dân trong diện bị di dời nhà cửa để phục vụ cho các dự án xây dựng khác, thường sẽ được bồi thường bằng một khoản tiền lớn, nên người ta thường gọi vui là phú ông bất đắc dĩ (người giàu lên nhờ bị giải tỏa).
Nói xong cô tự cười khúc khích.
“Không có chí khí!” Tề Huyên chê bai rồi than thở, “Cho mình một đại gia bao nuôi đi, mình tình nguyện làm chim hoàng yến trong lồng son, khóc trong xe BMW cũng được, sinh con đẻ cái cho anh ấy cũng được!”
Lương Ngôn dội gáo nước lạnh: “Giờ đại gia hay hói lắm.”
“Hói cũng được, mình chỉ muốn giúp ảnh chia sẻ áp lực tiêu tiền thôi!”
Lương Ngôn cười phá lên: “Cậu cứ chờ bánh từ trên trời rơi xuống đi.”
Vừa nói xong, đã nghe Tề Huyên hét liền mấy câu “Mẹ ơi!”, mặt mũi méo xệch như thấy kỳ lân, tròn mắt há mồm đầy biểu cảm bất ngờ.
“Lương Ngôn, mồm miệng cậu linh ghê! Không hổ danh là ngôi sao may mắn của mình!” Tề Huyên ôm mặt hét lớn, “Bánh đè trúng mình thật rồi nè!”
Lương Ngôn ngơ ngác: “Idol trả lời tin nhắn cậu hả?”
“Nếu vậy thật thì mình ngất xỉu ra đó rồi!”
“Thế sao tự dưng vui vậy?”
Tề Huyên mặt đỏ bừng vì phấn khích: “Mình trúng giải give-away của khách sạn SISYPHOS, được ở miễn phí hai đêm trong tháng này, bao toàn bộ chi tiêu trong khách sạn luôn đó!”
Lương Ngôn há hốc: “SIS…SIS…gì cơ?”
“Trời đất, cậu không biết SISYPHOS hả? Khách sạn năm sao nổi tiếng đó!”
Lương Ngôn nhún vai: “Chưa nghe bao giờ.”
“Mình bảo cậu đừng có mê hoạt hình nữa!” Tề Huyên vẫn đang phấn khích, vừa nói vừa bắt đầu giảng giải, “Cậu có biết tập đoàn EYE không?”
Lương Ngôn lắc đầu.
Tề Huyên bĩu môi: “Cậu sống trong thế giới của riêng mình quá lâu rồi đó, tách biệt thế giới hiện thực luôn rồi!”
“Tập đoàn EYE là tập đoàn quản lý khách sạn nổi tiếng trong nước, có nhiều thương hiệu trải dài khắp các tỉnh thành, có kiểu phong cách doanh nhân cao cấp, có kiểu boutique thời trang, có kiểu nghỉ dưỡng đặc biệt, kiểu sang chảnh xa xỉ, cả chuỗi khách sạn tiện lợi giá rẻ nữa – khách sạn ‘Speed A’ chắc vẫn còn nhớ chứ nhỉ?”
“À nhớ rồi, chuyến du lịch tốt nghiệp tụi mình ở khách sạn đó.”
“‘Speed A’ là chuỗi khách sạn tiện lợi thuộc tập đoàn EYE đó. Còn SISYPHOS là khách sạn dưới trướng EYE group, là dòng khách sạn cao cấp nhất, dịch vụ đỉnh cao, phòng nào cũng có quản gia, bếp trưởng là đầu bếp đạt sao Michelin, có hồ bơi, phòng gym, suối nước nóng… Họ nói mục tiêu đặt ra là cho khách được tận hưởng sự xa hoa đích thực.”
Lương Ngôn nghe vậy phải tặc lưỡi: “Thú vui của người giàu muốn nghĩ cũng không nghĩ ra được. Ở một đêm chắc đắt lắm hả?”
Tề Huyên nói ra con số, Lương Ngôn hít một hơi: “Trời đất, đắt vậy á?”
“Ừ hứ.” Tề Huyên nhướn mày, “Cho nên cậu hiểu sao mình hưng phấn rồi chứ, bánh cực lớn luôn đó, rớt ngay đầu mình!”
Lương Ngôn chớp mắt hỏi thật: “Giải thưởng này đổi thành tiền mặt được không?”
Tề Huyên trợn mắt: “Dù có cũng không đổi! Cơ hội hiếm có như vậy! Có tiền cũng chưa chắc đặt được phòng đâu... Cuối tuần này đi luôn! Chúng ta cùng nhau trải nghiệm cuộc sống của giới thượng lưu!”