Dịch/Edit: battman_g
Sáng thứ bảy, sau khi vừa chải chuốt xong bước ra khỏi phòng, bố Lương đang ngồi đọc báo cạnh bàn ăn, mẹ Lương vừa bước ra từ bếp, vừa nhìn thấy Lương Ngôn liền gọi cô sang ăn sáng.
Đầu Lương Ngôn tê dại, cả nhà ba người ngồi ăn chung một bàn khiến cô cảm thấy hơi mất tự nhiên nhưng không dám phản kháng, đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Mẹ Lương đưa cho cô một cốc sữa nóng, đồng thời không ngừng quan sát khuôn mặt cô, đột nhiên hỏi: "Con trang điểm à?"
Bố Lương nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Lương Ngôn sờ mặt mình: "Dạ, lát con có việc phải ra ngoài."
"Đi đâu?" Mẹ Lương truy hỏi.
Lương Ngôn ngồi thẳng lưng: "Con định nói với ba mẹ đây, con và Tề Huyên hẹn nhau đi chơi hai ngày, cuối tuần này con không ở nhà."
Mẹ Lương vừa nghe, lông mày liền nhíu lại: "Lại đi chơi? Mẹ nói các con lớn thế này rồi, tốt nghiệp rồi mà ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện chơi bời?"
Bà cứng rắn nói: "Không được đi, ở nhà tập đàn cho đàng hoàng."
Lương Ngôn cầu xin: "Mẹ ơi, con đã hẹn với cậu ấy rồi, không thể nào cho người ta leo cây được."
Mẹ Lương dò xét cô, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Ngôn Ngôn, có phải con giấu mẹ lén lút hẹn hò rồi không?"
Lương Ngôn ngẩn người, phản ứng lại liền giơ hai tay lên ra vẻ trong sạch: "Không có, không có, con thề."
"Vậy thì ở nhà đi."
"Mẹ ~" Lương Ngôn kéo dài giọng, vẻ mặt tha thiết.
Bố Lương ngồi bên cạnh gấp tờ báo lại, có chút không chịu nổi: "Ngôn Ngôn cũng trưởng thành rồi, cũng có vòng bạn bè của riêng mình, sao bà cứ quản con bé như quản trẻ con vậy, con bé muốn ra ngoài thì cứ để nó ra ngoài, muốn đi đâu thì đi, muốn gặp ai thì gặp, cho dù nó có bạn trai thì đó cũng là tự do của nó, bà không thể tước đoạt quyền lợi của nó."
Mẹ Lương mạnh tay đặt mạnh đôi đũa xuống, liếc xéo ông, hừ lạnh: "Tự do? Lúc đầu tôi cho ông tự do quá nhiều rồi đấy!"
Bố Lương cũng nóng nảy: "Sao chưa được mấy câu lại lôi chuyện cũ ra, nói chuyện phải đúng mực, bà đúng là người không biết lý lẽ, mười năm như một!"
"Tôi không thèm nói lý với ông, ông đi quản con gái của ông đi, con gái tôi không cần ông quản!"
"Bà... Ngôn Ngôn cũng là con gái của tôi, tôi sớm đã không vừa mắt cái cách bà dạy con rồi, nó là một con người sống sờ sờ, chuyện gì bà cũng ép nó như thế, sớm muộn gì cũng ép nó đến mức không chịu nổi thôi!"
Lương Ngôn nắm chặt các ngón tay của mình, mỗi khi tình huống này xảy ra, cô luôn cảm thấy bất lực, họ luôn cãi nhau vì cô, nhưng cô lại không biết mình đã làm sai điều gì.
Cô thở dài, khi hai vị học giả trong nhà còn chưa cãi nhau đến đỉnh điểm, cô liền ngăn lại: "Ba mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa."
Bàn ăn im lặng trong giây lát, hai vị giáo sư cùng nhìn về phía cô.
Lương Ngôn nuốt nước bọt, thật ra cô rất tán thành những lời bố Lương nói, dù sao ông cũng là giáo viên khoa luật, rất tôn trọng quyền con người, khác với sự độc đoán của giáo sư Tưởng Dung, từ nhỏ đến lớn ông đều tôn trọng suy nghĩ của cô, sẽ không áp đặt ý muốn của mình lên cô, có thể xem là một người cha hiền.
Theo lý mà nói, trong một gia đình như vậy, con gái nên có mối quan hệ tốt hơn với cha, nhưng Lương Ngôn thì không, từ nhỏ cô đã không thể thân thiết với bố Lương, thậm chí rất sợ ở một mình với ông, cái cảm giác gượng gạo khó xử hơn cả khi ở với người lạ luôn tồn tại giữa hai người họ, vì là người thân nên càng khó chịu hơn.
Lương Ngôn lần lượt nhìn hai người họ, cuối cùng nhìn mẹ Lương, giọng nói tha thiết: "Mẹ, con đi gặp Tề Huyên thật mà, nếu mẹ không tin, tối nay chúng ta có thể gọi video, con không lừa mẹ đâu."
Mẹ Lương có lẽ là sau khi cãi nhau vài câu với chồng thì có chút thất vọng, lại thấy Lương Ngôn nhìn mình với ánh mắt mong chờ, bà im lặng một hồi lâu rồi không nói một lời nào mà rời khỏi bàn ăn.
"Ngang ngược!" Bố Lương bất mãn, khi nhìn Lương Ngôn thì sắc mặt dịu đi: "Ngôn Ngôn, đừng để ý đến mẹ con, ra ngoài cùng bạn đi chơi vui vẻ đi."
Lương Ngôn nhếch miệng cười gượng gạo: “Cảm ơn ba.”
Bố Lương nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi, một lúc sau thở dài một hơi, như thể bất đắc dĩ và áy náy.
Bữa sáng của gia đình ba người kết thúc không mấy vui vẻ, Lương Ngôn không hề ngạc nhiên, chuyện như vậy xảy ra thường xuyên trong nhà cô, có lúc người tức giận rời khỏi bàn là giáo sư Tưởng, có lúc bố Lương đập đũa bỏ đi, hoặc là cả hai người họ cùng rời đi, để lại cô một mình ngồi tại chỗ.
Một mớ hỗn độn.
---
Tháng chín thành phố A đã bước vào cuối hè, nhiệt độ trung bình tuy vẫn ở khoảng hai mươi độ, nhưng buổi sáng và tối trời se lạnh, vẫn cần thêm một chiếc áo khoác.
Lương Ngôn xách một chiếc túi nhỏ ra khỏi nhà, cô ngồi xe đến Giang Bắc, sau đó bắt taxi đến khách sạn SISYPHOS, khi đến trung tâm thành phố, xuống xe, cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà khách sạn lộng lẫy tráng lệ kia thì mới sực tỉnh.
Cô là người bản địa thành phố A, đương nhiên đã từng nhìn thấy tòa nhà này, khi nó khởi công xây dựng cũng đã gây ra nhiều cuộc thảo luận ở địa phương, ngày khách sạn khai trương cô còn đến xem náo nhiệt, chỉ là những nơi như thế này cô không có khả năng ở, sau này cũng không để ý nhiều, chỉ là mỗi khi đến trung tâm thành phố đều có thể nhìn thấy nó từ nhiều hướng khác nhau, mỗi lần nhìn đều không khỏi cảm thán một câu quá đỗi sang trọng.
"Ngôn Ngôn."
Lương Ngôn quay đầu lại, Tề Huyên chạy về phía cô, đến gần liền nhướn mày với cô: "Thế nào, hoành tráng không?"
Cô gật đầu: "Hóa ra khách sạn cậu nói là chỗ này à, cậu nói sớm là tòa nhà sang trọng nhất đại lộ Trung Tâm thì mình biết rồi."
"Mình biết mà, cậu không thể nào chưa nhìn thấy nó... Mình vừa đi đổi thưởng xong, được quản lý đại sảnh đích thân tiếp đón đấy." Tề Huyên khoác vai cô, hào phóng nói: "Bên trong khách sạn còn hoành tráng hơn, đi nào, ‘chị’ dẫn cậu đi xem."
Lương Ngôn đi theo Tề Huyên vào khách sạn, nhìn những người ăn mặc sang trọng ra vào không ngớt, cô không khỏi cúi đầu nhìn trang phục của mình, áo phông quần jean phối với áo khoác mỏng, chân đi đôi giày trắng không nhãn hiệu, rất giản dị thậm chí là rẻ tiền, nhìn không giống khách hàng có khả năng ở trong khách sạn năm sao như thế này, càng đến gần khách sạn cô càng cảm thấy tự ti, cảm giác này giống như đi mua sắm ở cửa hàng đồ hiệu mà thẻ ngân hàng không đủ tiền còn lo bị nhân viên bán hàng nhìn thấu, rất mất tự tin.
Lương Ngôn và Tề Huyên vừa đến cửa khách sạn liền có chuyên viên hành lý đến hỏi có cần giúp đỡ xách hành lý không, Lương Ngôn chỉ mang một chiếc túi hành lý nhỏ, thật sự ngại làm phiền người ta, liền lịch sự từ chối.
Vào khách sạn, miệng Lương Ngôn hầu như không khép lại được, Tề Huyên quả nhiên không hề phóng đại, bên trong khách sạn vàng son lộng lẫy, khắp nơi đều toát lên mùi tiền, cực kỳ xa hoa, so với thiết kế trang trí bên trong, vẻ ngoài của nó có thể nói là khiêm tốn.
Tề Huyên kéo Lương Ngôn đi đăng ký thông tin, lấy thẻ phòng rồi lên lầu. Trong thang máy, Tề Huyên khen ngợi không ngừng, nói rằng mình đúng là gặp may mắn, dựa vào sức mình, cả đời cô có lẽ cũng không có cơ hội được ở trong khách sạn như thế này.
Khách sạn sắp xếp cho họ một phòng giường đôi cao cấp, sau khi quẹt thẻ vào phòng, rèm cửa sổ trong phòng tự động mở ra, tivi màn hình tinh thể lỏng trước giường cũng từ từ nâng lên.
"Wow, tự động kìa." Tề Huyên khen ngợi.
Phòng rất lớn, Lương Ngôn đặt túi xuống rồi nhìn xung quanh, phòng ốc sạch sẽ, ánh đèn ấm áp chiếu lên bàn ghế gỗ trông ấm cúng, đầu giường bày các loại tinh dầu thơm, trên bàn ở góc phòng còn có một chiếc tủ lạnh nhỏ, cô vào phòng tắm xem thử, khi nhìn thấy bồn tắm lớn cạnh cửa sổ, cô phải thừa nhận rằng đắt xắt ra miếng.
"Ngôn Ngôn, mau đến xem này."
"Đến liền đây."
Lương Ngôn từ phòng tắm đi ra, Tề Huyên đang đứng trước cửa sổ bằng kính sát đất, dán mặt vào kính như một con ruồi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kinh ngạc.
"Mình chưa bao giờ nhìn thấy công viên Trung Tâm từ trên cao như thế này, đẹp quá đi."
Công viên Trung Tâm là công viên cây xanh lớn nhất thành phố A, được mệnh danh là "lá phổi của thành phố A", năm đó chính phủ hưởng ứng lời kêu gọi bảo vệ môi trường, đã chi một số tiền lớn để xây dựng công viên này, mỗi năm chỉ riêng việc trồng cây và chăm sóc cây xanh đã ngốn không ít tiền, trong công viên còn có rất nhiều cây quý được di dời từ nơi khác đến, vào mùa hè, cây cối trong vườn xanh tươi um tùm, có rất nhiều người đến hóng mát, đến mùa thu, cây cỏ héo úa, lá rụng đầy đất cũng mang một vẻ đẹp riêng, mùa đông thì khỏi phải nói, cảnh sắc trời tuyết của thành phố A luôn được khen ngợi.
Lương Ngôn nhớ ra, khách sạn này được xây dựng một năm trước khi công viên được xây dựng, khi cô học cấp hai, khu vực này vẫn là khu phố cổ, có rất nhiều nhà ống cũ nát, ban đầu nghe nói có người muốn xây khách sạn ở khu vực này, nhiều người không mấy lạc quan, ai ngờ thời thế thay đổi, khu vực này đến nay đã trở thành một trong những khu thương mại sầm uất nhất thành phố A.
Lương Ngôn nhìn ra xa qua cửa sổ, từ vị trí của họ còn có thể nhìn thấy cầu vượt sông, cô không khỏi cảm thán một câu: "Người xây dựng khách sạn này chắc chắn là một người có tầm nhìn xa."
Tề Huyên quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: "Cậu biết ông chủ của tập đoàn EYE à?"
Lương Ngôn khó hiểu: "Mình không biết."
"Vậy sao cậu lại khen anh ấy?"
"Mình chỉ nói vu vơ thôi."
Tề Huyên gật đầu: "Ừ, cậu vốn không quan tâm đến mấy chuyện này."
Lương Ngôn không quan tâm nói: "Mình cũng chẳng có tham vọng lấy chồng giàu, biết nhiều vậy làm gì."
"Nhưng mà... cậu thật sự chưa nghe nói đến Trần Chi Hòa sao?"
Lương Ngôn nhíu mày: "Ai cơ?"
"Chính là người sáng lập tập đoàn EYE đó, mình nói cho cậu biết, anh ấy là một huyền thoại mới trong ngành khách sạn đó."
"Bây giờ người sáng lập tập đoàn nào mà chẳng là huyền thoại."
Tề Huyên lập tức tiếp lời: "Không giống nhau, anh ấy là tay trắng làm nên sự nghiệp rồi từng bước bước đến vị trí ngày hôm nay đấy, mà anh ấy chỉ mới học hết cấp ba thôi."
Lương Ngôn lúc này mới ngạc nhiên: "Hả? Không học đại học sao?"
"Anh ấy thi đậu trường đại học hàng đầu trong nước, nhưng học chưa được một năm thì bỏ học." Tề Huyên nhớ lại, rồi nói tiếp, "Mình từng đọc một bài phỏng vấn của anh ấy, anh ấy bỏ học năm mười tám tuổi rồi xách ba lô đi du lịch khắp nơi, trong nước thì gần như đi hết rồi, còn đi nhiều nước nữa, phiêu bạt bên ngoài bốn năm năm, từng rửa chén, làm đại lý mua hàng, làm tình nguyện viên... nói chung là làm đủ thứ việc, siêu đỉnh."
"Năm hai mươi hai tuổi anh ấy về nước cùng người ta mở homestay, sau này homestay làm ăn lớn mạnh, càng ngày càng mở rộng, rồi sau đó đầu tư vào khách sạn, mở chuỗi, từng bước từng bước đạt được quy mô như ngày hôm nay."
Đúng là câu chuyện của giới tinh anh điển hình, người bình thường nào có được khí phách và dũng khí như vậy, Lương Ngôn cảm thấy người như vậy chính là con cưng của trời, những người thành công khi nhìn lại điểm xuất phát đều có lý do thành công của riêng mình, cô cảm thấy người như cô có tìm tám đời tổ tông cũng khó mà tìm thấy điểm sáng, nên số phận chỉ có thể là người nghe kể chuyện truyền kì mà thôi.
"Nói như vậy thì anh ấy thật sự rất giỏi." Lương Ngôn chân thành tán đồng.
"Mà cậu có biết điều quan trọng nhất là gì không?"
"Hả?"
"Anh ấy chưa kết hôn!"
"Hả?" Lương Ngôn câm lặng một lúc, hồn nhiên hỏi, "Là ly hôn hay góa vợ?"
Tề Huyên đảo mắt, có chút cạn lời: "Trời ạ, cậu tưởng người ta bao nhiêu tuổi, anh ấy mới ba mươi tuổi thôi, ba mươi! Trai độc thân hoàng kim đó!"
Lương Ngôn ngạc nhiên: "Trẻ vậy sao?"
"Đúng đó, trẻ tuổi tài cao sự nghiệp thành đạt, quan trọng là còn rất đẹp trai, đúng kiểu viên ngọc quý trong giới doanh nhân, cậu không biết có bao nhiêu phụ nữ xem anh ấy là hình mẫu lý tưởng muốn gả cho đâu."
Lương Ngôn thấy cô ấy mắt sáng rực, vẻ mặt say mê liền cố tình làm khó cô ấy: "Nếu lúc này thượng đế đột nhiên giáng lâm trước mặt cậu, rồi hỏi cậu, giữa idol của cậu và Trần Chi Hòa cậu chỉ có thể gả cho một người, cậu sẽ chọn ai?"
Tề Huyên lập tức rơi vào tình thế khó xử, thật sự rối rắm hẳn lên, cô ấy suy nghĩ rất lâu, cuối cùng bày ra vẻ mặt tráng sĩ kiên quyết nói: "Mình vẫn không thể từ bỏ oppa idol của mình."
Lương Ngôn phì cười: "Xem ra quyết tâm làm thiếu phu nhân nhà hào môn của cậu cũng không kiên định lắm nhỉ."
"Chẳng phải còn có cậu sao."
"Hả?"
"Mình sẽ bảo thượng đế 'gả' Trần Chi Hòa cho cậu, đến lúc đó chị em mình chẳng phải 'tiền tài sắc đẹp song toàn' rồi sao."
"Cậu tưởng đèn thần Aladdin cho cậu ba điều ước hả, hay nhỉ!"
"Haha, ước mơ có tội gì đâu, lỡ như thành sự thật thì sao."