Dịch/Edit: battman_g
Chỉ riêng việc tham quan khách sạn thôi cũng đã khiến Lương Ngôn và Tề Huyên tốn cả buổi sáng. Đến giờ ăn trưa, hai người kéo nhau đến nhà hàng buffet trong khách sạn, thực sự thưởng thức một bữa hải sản thịnh soạn. Bữa này, Lương Ngôn ăn mà lòng dạ cũng đầy ắp niềm vui, đối với cô, một người theo chủ nghĩa thực dụng thì tất cả những trang trí sang trọng, trang thiết bị đắt tiền và dịch vụ chuyên nghiệp của khách sạn cũng không hấp dẫn bằng một phần cơm bào ngư do đầu bếp Michelin tự tay nấu.
Sau bữa ăn, Tề Huyên vẫn chưa chịu nghỉ. Cô nàng vào khách sạn với quyết tâm sẽ trải nghiệm hết tất cả các dịch vụ chỉ trong hai ngày ngắn ngủi. Lương Ngôn đành phải vác cái bụng no căng đi theo cô đến phòng karaoke, bể bơi vô cực và phòng xông hơi để giết thời gian buổi chiều.
Hát karaoke, bơi lội, xông hơi, nếu chỉ làm một việc thì đúng là thư giãn, nhưng làm liên tục thì đúng là tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần. Sau khi ra khỏi phòng xông hơi, người Lương Ngôn như nhũn ra, chỉ muốn đổ người xuống giường ngủ một giấc. Tề Huyên vẫn còn đầy hứng thú, muốn đi tìm nhân viên massage. Thấy Lương Ngôn mệt lả, cô cũng không ép, đưa thẻ phòng cho cô rồi bảo cô về trước nghỉ ngơi.
Lương Ngôn về phòng bật điều hòa rồi ngã luôn lên giường, tiện tay rút điện thoại nhắn tin cho giáo sư Tưởng Dung, nhưng chờ mãi không thấy phản hồi. Cô thở dài, trở mình quấn chăn, nhắm mắt lại, ngửi mùi tinh dầu trong phòng rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết là do chơi mệt quá hay vì giường khách sạn quá êm mà Lương Ngôn ngủ một giấc cực kỳ sâu. Phải đến khi tiếng chuông điện thoại bên cạnh vang lên mấy lần không ngừng, cô mới lờ mờ tỉnh lại, mơ màng nghe máy.
“Gọi mãi mới chịu bắt máy.” Tề Huyên làu bàu.
Lương Ngôn mơ hồ đáp lại một tiếng.
Tề Huyên ngạc nhiên hỏi: “Không phải cậu ngủ tới giờ luôn đấy chứ?”
“Ờ.”
Lương Ngôn dụi mắt. Trước khi ngủ cô không kéo rèm cửa, giờ tỉnh dậy, cảnh vật bên ngoài đã thay đổi, ánh đèn lấp lánh xa xa như báo hiệu trời đã tối.
“Trời tối rồi đấy.”
Tề Huyên im lặng vài giây, không nhịn được mà chê bai: “Cậu đúng là thần ngủ chuyển thế, heo ơi, hiếm khi mới được ở khách sạn xịn thế này mà không biết tận hưởng!”
Lương Ngôn còn ngơ ngác, không hiểu Tề Huyên đang nói gì: “Tận hưởng gì cơ?”
“Cơ hội gặp gỡ thanh niên tài tuấn chứ sao nữa!” Tề Huyên hạ giọng, bực mình nói “Mau dậy rửa mặt trang điểm, nửa tiếng nữa gặp nhau ở nhà hàng Âu trên tầng thượng.”
Tề Huyên dặn thêm: “Nhớ trang điểm… Cậu mang váy không?”
Lương Ngôn thấy khó hiểu: “Mình không mang.”
“Mình có mang, trong vali có cái váy liền màu vàng nhạt, cậu mặc chiếc đó đi, chỉnh trang lại cho xinh xắn một chút, nhớ đấy, nửa tiếng, đừng đến muộn.”
Lương Ngôn còn chưa kịp hỏi thêm thì Tề Huyên đã nhanh chóng cúp máy, để cô ngơ ngác nhìn màn hình.
Chỉ ăn một bữa cơm mà phải long trọng vậy sao?
Cô dời điện thoại liếc nhìn đồng hồ, đã bảy giờ. Nhớ lại lời Tề Huyên dặn, cô không dám chần chừ, bật đèn rồi lao vào phòng tắm rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, Lương Ngôn làm theo lời dặn, tìm chiếc váy vàng nhạt trong vali nhỏ của Tề Huyên. Đó là váy ngắn liền thân, tay bồng, hở vai, đường viền cổ còn có thêm ren trang trí, thiết kế vừa trẻ trung vừa có chút gợi cảm.
Làm nghề giáo viên mầm non vốn có yêu cầu rất nghiêm khắc về hình tượng: không được nhuộm tóc, không được làm móng, không được trang điểm đậm; trang phục cũng phải kín đáo, thậm chí áo không tay cũng không được mặc, váy phải dài qua gối. Cái váy liền cô đang cầm trong tay bây giờ chính là “điểm cấm”, mặc vào sẽ bị gán cho là “không có đạo đức nghề nghiệp”, hiệu trưởng chắc chắn sẽ nhắc nhở.
Hồi đại học, Lương Ngôn cũng như bao cô gái khác, thích ăn mặc xinh xắn, váy ngắn quần short đều mặc thoải mái. Dù thầy cô trong ngành có quản lý nhưng cũng không quá nghiêm, nhiều khi mắt nhắm mắt mở cho qua. Sau khi tốt nghiệp đi thực tập và làm chính thức ở trường mầm non, cô không còn được tự do như trước nữa, dần dà phong cách ăn mặc cũng trở nên cố định theo tiêu chuẩn công việc.
Lương Ngôn thay váy, kéo váy xuống một chút rồi soi gương ngắm nghía. Dáng Tề Huyên với cô khá giống nhau, mặc vào cũng vừa vặn, chỉ là phần ngực hơi chật một chút.
Cô đã lâu lắm không mặc kiểu váy này, nhìn trong gương có chút không quen, đứng thích nghi một lát rồi cũng thấy không đến nỗi khó chịu. Ban đầu cô nghĩ chỉ là ăn tối thôi, thay váy chỉnh tóc là đủ. Nhưng nhớ đến lời dặn dò của Tề Huyên, cô ngập ngừng rồi vẫn lấy túi trang điểm ra, đánh một lớp phấn nhẹ.
Sắp đến giờ hẹn, Lương Ngôn vội vàng ra khỏi phòng, đứng trước cửa thang máy chỉnh lại tóc bằng ngón út, dùng cửa thang máy để kiểm tra lại lần cuối.
Đúng lúc đó thang máy mở ra, bên trong có người. Lương Ngôn ngẩng đầu lên, không khỏi ngạc nhiên.
Lúc đầu, Trần Chi Hòa không nhận ra Lương Ngôn, nhưng thấy cô có vẻ ngạc nhiên, trong mắt hiện rõ cảm xúc như đang do dự không biết có nên chủ động chào hỏi người quen hay không, vì thế anh không tránh khỏi nhìn cô thêm một cái, lúc ấy mới nhận ra.
“Cô giáo của Gia Nguyệt?” Trần Chi Hòa hơi không chắc chắn hỏi.
Lương Ngôn vốn còn đang lo nếu mình chào hỏi mà đối phương không nhận ra thì sẽ rất ngượng, định giả vờ không quen mà lướt qua, ai ngờ đối phương lại lên tiếng trước.
Cô giật mình, vội vàng đáp ngay: “Vâng, đúng rồi ạ.”
Trần Chi Hòa lại quan sát cô lần nữa, hôm nay “cô giáo mới” trông hơi khác hôm qua, có lẽ vì cách ăn mặc và kiểu tóc trang điểm. Tuy gương mặt vẫn còn nét trẻ con, nhưng tổng thể lại trưởng thành hơn một chút.
Cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại, Trần Chi Hòa đưa tay ra chặn. Lương Ngôn phản ứng kịp, vội bước vào trong, miệng không quên nói cảm ơn.
Cô đưa tay định nhấn tầng, ngẩng đầu nhìn thì thấy đã có người bấm rồi, đành rụt tay lại, có chút ngại ngùng.
Trần Chi Hòa liếc thấy hành động ấy, thuận miệng hỏi: “Cô đi ăn à?”
Lương Ngôn gật đầu, rồi ngập ngừng hỏi lại: “Anh thì sao ạ?”
“Cũng vậy.”
Hết chuyện để nói, Lương Ngôn cảm thấy một luồng không khí ngột ngạt và gượng gạo. Từ sau khi làm giáo viên mầm non, cô luôn rất ngại chuyện ra ngoài mà vô tình gặp phụ huynh, vì thế nào cũng phải chào hỏi, xã giao đôi chút. Mà kinh nghiệm của cô còn ít, luôn lúng túng không biết nên giữ thái độ thế nào, quá niềm nở thì lại có vẻ lấy lòng, mà kiềm chế quá thì lại thấy xa cách. Thật sự là khó xử.
Thang máy vẫn đang đi lên, trong lòng Lương Ngôn có chút bối rối, không kìm được liếc trộm người đàn ông bên cạnh, ai ngờ lại đúng lúc chạm ánh mắt với anh. Anh thì thản nhiên nhìn cô, còn cô thì lập tức cảm thấy như bị bắt quả tang, trong lòng chột dạ.
“Tôi hôm qua đón Gia Nguyệt trễ, làm phiền cô rồi.” Trần Chi Hòa mở lời.
Câu này hôm qua ở trường anh cũng từng nói rồi, Lương Ngôn biết anh chỉ là tìm chuyện để nói, cô lập tức bắt nhịp: “Không sao đâu ạ, đó là việc tôi nên làm… Hôm qua tôi thấy Gia Nguyệt hình như không vui lắm, bé vẫn ổn chứ ạ?”
“Ừm.” Trần Chi Hòa đáp gọn, “Nhóc con, dỗ dỗ xíu là được.”
Lương Ngôn liếc anh một cái, do dự rồi vẫn nói: “Trẻ con không phải cứ dỗ là xong đâu ạ.”
“Hửm?”
Ánh mắt của anh luôn khiến người ta cảm thấy sắc bén, tuy không hề cố tình tỏ ra nghiêm nghị, nhưng mỗi lần bị anh nhìn là cô lại thấy như bị nhìn thấu, khó mà thoải mái. Cô khẽ xoa tay, lấy dũng khí tiếp tục: “Trẻ con rất nhạy cảm, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng có những suy nghĩ riêng. Tốt nhất là ba mẹ nên thường xuyên trò chuyện với bé, đừng xem nhẹ cảm xúc của trẻ. Nếu không xử lý kịp thời thì sẽ ảnh hưởng đến tâm lý, lâu dần sẽ hình thành tính cách không tốt cho bé.”
Trần Chi Hòa nhướn mày, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.
Lương Ngôn bắt đầu thấy lo lắng, tự hỏi mình có nói quá nhiều không, đang định tìm cách thu lại lời thì nghe anh nói: “Cô nói đúng.”
Trần Chi Hòa nhìn cô khẽ cười, nụ cười rất mờ nhưng rõ ràng là có: “Tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với con bé.”
“Cảm ơn cô.” Anh nói.
Lương Ngôn thở phào, không biết nên nói gì tiếp theo nên đành cười trừ.
May mà thang máy vừa đến nơi, cuộc trò chuyện ngắn ngủi ngoài ý muốn cũng kết thúc tại đó. Hai người cùng bước ra ngoài, vừa tới cửa nhà hàng thì có người gọi Trần Chi Hòa. Lương Ngôn nghe loáng thoáng đối phương gọi anh là “Trần tổng”. Anh dừng lại, quay đầu nói với cô một câu “Chúc cô ăn ngon miệng” rồi rời đi.
Một nhân viên phục vụ bước tới hỏi han, Lương Ngôn gọi điện cho Tề Huyên, làm theo hướng dẫn mà đi vào bên trong. Chẳng mấy chốc cô đã thấy bạn mình ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, đối diện là hai người đàn ông lạ mặt.
Lương Ngôn bấy giờ mới hiểu vì sao Tề Huyên lại bảo cô hôm nay phải ăn mặc xinh đẹp một chút.
Nhà hàng Âu ở tầng cao nhất sang trọng hơn nhiều so với khu buffet. Không gian chính có những bức tường kính khổng lồ, ngồi gần cửa sổ có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố A từ trên cao. Trần nhà cao vút treo đèn chùm pha lê, giữa nhà hàng còn có ban nhạc biểu diễn, không khí thanh lịch vô cùng.
Lương Ngôn đang bước về phía bàn của Tề Huyên, nhưng mắt lại liếc về phía cửa sổ đối diện, cô thấy chú của Gia Nguyệt đang trò chuyện cùng một người nước ngoài tóc vàng. Bên cạnh người nước ngoài ấy là một người phụ nữ khác, chỉ thoáng nhìn qua góc nghiêng thôi, nhưng Lương Ngôn đã nhận ra cô ta ngay lập tức.
Tề Huyên kéo Lương Ngôn ngồi xuống, chủ động giới thiệu với người đối diện: “Bạn thân của tôi, Lương Ngôn.”
“Chào cô Lương.”
Họ chào hỏi nhau, Tề Huyên lần lượt giới thiệu hai người đàn ông. Lương Ngôn không nhớ rõ tên, chỉ nhớ một người họ Lý, người kia họ Ngô.
Tề Huyên nói nhỏ với Lương Ngôn: “Họ đều làm việc ở thành phố B, đến thành phố A công tác… Chúng mình làm quen khi đi chơi bi-a đó.”
Lương Ngôn đại khái có thể đoán được Tề Huyên đã bắt chuyện thế nào. Hồi đại học cô ấy vốn rất chủ động, dù là kết bạn hay yêu đương đều là ‘người tấn công’. Bạn trai cũ cũng là do cô ấy theo đuổi. Về khoản hành động thì Lương Ngôn luôn khâm phục bạn mình.
Anh chàng họ Lý nhìn Lương Ngôn, miệng thì khen lấy khen để: “Kỹ thuật bi-a của Tề Huyên giỏi thật, tôi không địch nổi.”
Anh ta gọi thẳng tên, xem ra chưa đầy một buổi chiều đã thân quen rồi. Lương Ngôn nghĩ cũng phải, không thân thì đâu có rủ nhau đi ăn tối như vậy.
Người họ Lý gọi phục vụ tới đặt món, rất ga lăng hỏi hai cô gái muốn ăn gì. Lương Ngôn không rành ẩm thực Âu, Tề Huyên liền chủ động giúp cô gọi một phần steak.
Trong suốt bữa ăn, Tề Huyên cứ trò chuyện vui vẻ với hai vị khách, còn không ngừng ra hiệu cho Lương Ngôn. Chỉ tiếc là cô như thể hoàn toàn không bắt được sóng, chỉ cắm cúi ăn phần của mình.
Thực ra Lương Ngôn không phải là người vô tư không hiểu chuyện, cũng không phải kiểu “không biết chơi”. Hồi đại học, cô cũng hay tham gia các buổi họp mặt, tính cách tuy không sôi nổi như Tề Huyên, nhưng cũng chưa bao giờ bị ai nói là hướng nội.
Vì thế việc tối nay cô không hợp tác khiến Tề Huyên có chút khó hiểu.
Người họ Ngô dường như khá có cảm tình với Lương Ngôn, từ lúc cô ngồi xuống đã nhiều lần nhìn cô. Lúc này không nhịn được, anh ta lên tiếng: “Tề Huyên bảo cô thích vẽ tranh, cô là họa sĩ sao?”
Lương Ngôn ngẩn người nhìn sang Tề Huyên, thấy cô ấy lại nháy mắt ra hiệu.
Cô quay đầu lại, ánh mắt bất giác lại liếc về phía cửa sổ đối diện, nơi có người mà cô không nên quá để tâm, nhưng lại chẳng thể dời mắt.
Tề Huyên chọc cô dưới gầm bàn, cô mới hoàn hồn, nhìn về phía anh chàng họ Ngô, khẽ cười và trả lời một cách chân thành: “Vẽ chỉ là sở thích thôi ạ, tôi là giáo viên mầm non.”