Dịch/Edit: battman_g
Sau khi Lương Ngôn nói ra nghề nghiệp của mình, không khí trên bàn ăn trở nên hơi kỳ lạ. Tuy hai anh chàng họ Lý và họ Ngô không thể hiện quá rõ ràng, nhưng Lương Ngôn cảm nhận được thái độ của họ không còn nhiệt tình như trước nữa, như thể đột nhiên trở nên khách sáo và giữ khoảng cách.
Lương Ngôn lấy cớ đi vệ sinh, đứng trước bồn rửa sửa sang lại tóc tai. Lúc ấy, cô nhìn thấy Dương Mẫn Nghi từ bên ngoài bước vào qua gương.
Dương Mẫn Nghi thấy Lương Ngôn thì ánh mắt và giọng điệu đều tỏ ra kinh ngạc: “Sao cô lại ở đây?”
Lương Ngôn biết Dương Mẫn Nghi không phải ngạc nhiên vì gặp mình, mà là kinh ngạc vì gặp mình ở nơi này. Trên người cô ta lúc nào cũng toát ra cái vẻ hơn người, và điều khó chịu là từ nhỏ đến lớn cô ta quả thật có cái “vốn liếng” đó. Những người sống cùng tầng lớp với cô ta sẽ thấy cô ta là người tự tin, còn với Lương Ngôn, cái kiêu ngạo ấy lại là sự khinh thường đối với mình.
Lương Ngôn theo bản năng né tránh ánh mắt của cô ta, vội vàng nói: “Đến ăn cơm.”
Dương Mẫn Nghi khẽ cười khinh miệt, nói thẳng: “Không ngờ cô còn có kiểu bạn bè như vậy nữa đấy.”
Lương Ngôn rất muốn phản bác lại, nhưng cô biết thân biết phận. Nếu không phải Tề Huyên trúng thưởng thì bạn bè xung quanh cô đúng là không ai đủ điều kiện mời cô đến nơi sang trọng thế này ăn cơm. Đành chấp nhận sự thật mà nín nhịn trong uất ức.
Cô rửa tay qua loa rồi quay người định rời đi, nhưng Dương Mẫn Nghi bước lên chặn đường, dò xét hỏi: “Gần đây cô có liên lạc với Vệ Ninh không?”
Ánh mắt Dương Mẫn Nghi đầy nghi ngờ, liên tục thể hiện sự ghen tuông khó nói thành lời. Mặt Lương Ngôn đỏ bừng, cô cảm thấy Dương Mẫn Nghi đang cố tình chế giễu, nhạo báng mình. Cô vừa không phản bác được, lại vừa cảm thấy xấu hổ.
“Không.”
Dương Mẫn Nghi thấy Lương Ngôn có chút tức giận thì lại mím môi cười đầy ẩn ý, kiểu cười của kẻ cho rằng mình đã “hiểu rõ mọi chuyện”.
Lương Ngôn mặt lạnh lùng bước ra ngoài, vừa đến cửa thì tiếng nói của Dương Mẫn Nghi vang lên phía sau: “Làm việc ở trường mẫu giáo bận lắm sao?”
Lương Ngôn đứng khựng lại.
“Hôm qua tôi đến nhà bà nội, bà nói đã lâu không thấy cô ghé thăm.” Dương Mẫn Nghi vừa cúi đầu rửa tay, vừa nhìn Lương Ngôn trong gương, thong thả nói, “Trông trẻ xong thì tranh thủ ghé thăm bà đi, đừng để bà cứ phải than thở với tôi mãi.”
Ra khỏi nhà vệ sinh, Lương Ngôn giận đến mức suýt nghẹn. Cô không về lại nhà hàng ngay mà đi vòng qua hành lang đến lối thoát hiểm, ngồi phịch xuống bậc thềm, thở hổn hển, vô cùng bực bội.
Càng nghĩ cô càng tức, không hiểu sao Dương Mẫn Nghi lúc nào cũng ngạo mạn như một con thiên nga trắng. Điều khiến người ta điên hơn là mỗi lần gặp cô ta, Lương Ngôn lại vô thức trở nên rụt rè, chẳng khác gì cái bao cát để người khác trút giận.
“Mình vừa rồi đáng lẽ phải chửi cho một trận mới đúng!”
Lương Ngôn tức tối giơ nắm đấm đập vào lòng bàn tay, cuối cùng vẫn không chịu được, cúi đầu lấy điện thoại từ túi đeo chéo, mở ứng dụng trò chơi, nhìn những con chuột chũi liên tục chui ra trên màn hình rồi điên cuồng bấm bấm như muốn đập vỡ cả màn hình để xả giận.
Cô chơi vài ván, dù điểm không cao nhưng sau một hồi "hành động", tâm trạng cũng đỡ hơn đôi chút.
Tiếng "game over" vang lên, Lương Ngôn thở dài một hơi. Cô cảm thấy lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi nên đặt điện thoại lên đầu gối, đang cúi đầu thổi tay thì phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp đầy vẻ trêu chọc: “Cô đập chậm rồi.”
Lương Ngôn giật mình quay đầu, kinh ngạc khi thấy có người đang đứng phía sau không xa, dựa vào tường, giữa hai ngón tay kẹp điếu thuốc, cụp mắt nhìn cô.
Cô nhìn kỹ lại, hóa ra là chú của Gia Nguyệt.
Lương Ngôn vội cầm điện thoại đứng dậy, xoay người nhìn anh, cảm thấy lúng túng.
Lúc nãy cô mải mê chơi game xả giận nên không hề hay biết có người bước vào lối cầu thang này, cũng không biết anh đã đứng đó từ bao giờ. Điều xấu hổ hơn cả là không rõ liệu những lời lẩm bẩm vừa rồi của mình có bị anh nghe thấy không.
“Chào Anh Trần.” Lương Ngôn cố lấy dũng khí chào hỏi, “Sao anh lại ở đây?”
Trần Chi Hòa nhấc tay khẽ: “Phòng hút thuốc đông quá.”
Anh liếc nhìn tay cô, lười biếng nói: “Chơi game à.”
Lương Ngôn theo phản xạ giấu hai tay ra sau lưng, y hệt như hồi nhỏ bị giáo sư Tưởng Dung bắt quả tang. Cô cố gắng tìm lý do biện minh, nhưng sự thật rành rành, chính mắt anh thấy cô lén lút ngồi ở cầu thang chơi đập chuột thì có nói gì cũng vô dụng, lại càng làm người ta nghĩ cô đang che giấu.
“Vâng.” Cuối cùng cô ngượng ngùng thừa nhận.
Trần Chi Hòa nhướng mày, thấy thú vị: “Nếu có chỗ nào của khách sạn không hài lòng, cô có thể khiếu nại.”
Lương Ngôn ngẩn ra, sau đó mới hiểu ra là anh hiểu nhầm, tưởng cô bực mình vì không hài lòng với dịch vụ khách sạn. Cô vội xua tay: “Không phải… Tôi chỉ là, ừm, hơi chán nên ra đây hít thở tí.”
Lý do này nghe rất dở, nhưng Trần Chi Hòa lại không vạch trần, còn nghiêm túc nói: “Vậy chắc do bên quản lý khách sạn đã thiếu chu đáo, lẽ ra nên đặt một máy đập chuột trong nhà hàng.”
Lương Ngôn cho rằng anh đang đùa, bèn cười gượng: “Vậy thì phong cách của khách sạn này sẽ bị kéo xuống mất.”
“Phong cách là phụ thôi, quan trọng là làm khách hàng hài lòng.”
Giọng anh rất nghiêm túc, nghe cứ như thể anh chính là người điều hành khách sạn này vậy. Lương Ngôn thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ lại thì lúc nãy có người gọi anh là “Trần tổng”, chắc anh cũng là người thành đạt, có lẽ kiểu suy nghĩ này là tư duy cố định của người làm sếp, đã quen với việc đứng từ góc độ của người lãnh đạo để nói chuyện.
Cả hai lại rơi vào trầm mặc. Lương Ngôn nóng lòng muốn rời đi, cô đã rời khỏi bàn ăn khá lâu rồi, nếu không quay lại chắc Tề Huyên sẽ lo lắng. Cô khẽ ho một tiếng, lịch sự nói: “Anh Trần, tôi phải về rồi, không thì bạn tôi lại đi tìm.”
Trần Chi Hòa ngậm thuốc lá, chỉ gật đầu tỏ ý đã biết. Anh nhìn cô lúng túng cầm điện thoại bước ngang qua mình, khẽ bật cười, nhớ lại lúc bước vào thấy cô một mình ngồi trên bậc thềm, mặt mày giận dữ đập điện thoại, miệng còn lẩm bẩm kiểu “tức chết tôi rồi”, “còn dám chui ra nữa”, “xem tôi có đập chết không”... thì thấy lời Gia Nguyệt nói quả thật cũng có lý.
Đúng là trẻ con thật.
---
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Lương Ngôn vẫn không nói gì, bữa ăn này đến cuối cùng cũng trở nên nhạt nhẽo, ai nấy đều có tâm sự riêng, có nói tiếp cũng chẳng đi đến đâu. Ăn xong cũng không có hoạt động gì tiếp theo, người họ Lý và họ Ngô vẫn còn có công việc nên rút trước, Lương Ngôn và Tề Huyên cũng chẳng có tâm trạng ngắm cảnh đêm, liền nhanh chóng trở về phòng.
Vừa bước vào phòng, Tề Huyên liền quay đầu hỏi: “Cậu tối nay làm sao thế?”
Lương Ngôn đặt túi xuống: “Không có gì mà.”
“Thôi đi.” Tề Huyên nói, “Cậu tưởng mình mới quen cậu ngày đầu à?”
Lương Ngôn quay người lại: “Mình còn chưa hỏi cậu đấy, cậu dụ dỗ được anh chàng kia ở đâu vậy?”
“Thì chiều nay sau khi cậu về phòng, mình đến khu giải trí của khách sạn, chơi bi-a chung rồi quen thôi.” Tề Huyên liếc cô, dò xét hỏi: “Không vừa mắt à?”
Lương Ngôn thẳng thắn: “Là người ta không vừa mắt mình.”
Tề Huyên lập tức hiểu ngay, cô nhún vai: “Thế cậu khai ra ngay từ đầu làm gì?”
“Còn cậu, giấu làm gì.” Lương Ngôn thành thật nói, “Làm giáo viên mầm non có gì mất mặt đâu.”
Tề Huyên bĩu môi: “Mình sợ họ có thành kiến thôi.”
Thật ra Lương Ngôn hiểu Tề Huyên, dù khó chấp nhận nhưng sự thật là thế, xã hội từ lâu đã có định kiến với nghề giáo viên mẫu giáo, nào là trình độ học vấn thấp, làm công việc ăn mòn tuổi trẻ. Gần đây còn thêm mấy vụ bê bối trên mạng khiến dư luận sinh ác cảm một cách vô lý. Thậm chí Lương Ngôn đã từng bị hỏi thẳng là có đánh trẻ con không.
Tóm lại, nghề giáo viên mầm non không được coi trọng, cả về đãi ngộ lẫn địa vị đều ở mức thấp nhất trong xã hội. Trong thị trường hẹn hò, cùng là giáo viên, nhưng giáo viên tiểu học hay cấp hai là “hàng hot”, còn giáo viên mầm non thì chẳng mấy ai ngó ngàng.
Đó cũng là một trong những lý do hồi đó sau khi cô bị điều chuyển sang ngành Giáo dục mầm non, giáo sư Tưởng Dung nhất quyết bắt cô ôn thi lại. Sau khi cô đi làm ở trường mầm non, bà cũng không ngừng chỉ trích cô, mới hôm qua còn mỉa mai cô làm “bảo mẫu” nữa kia. Mẹ ruột còn vậy, huống hồ người ngoài.
Đây là vấn đề xã hội, bản thân họ dù có bức xúc đến đâu cũng khó mà thay đổi được gì.
Lương Ngôn thở dài: “‘Đạo bất đồng bất tương vi mưu’*, đừng nghĩ đến chuyện trèo cao làm gì.”
*Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau bàn việc.
Tề Huyên không cam tâm, bực bội mắng một câu: “Phân biệt nghề nghiệp mà cũng đòi làm tinh anh? Có giỏi thì sau này đừng có cho con đi mẫu giáo.”
Lương Ngôn chỉ cười khẩy không để tâm, cô lấy điện thoại ra định sạc pin, vừa mở màn hình đã thấy mấy tin nhắn wechat từ giáo sư Tưởng Dung, gửi cách đây 20 phút. Cô giật mình, vội mở ra xem.
Giáo sư Tưởng Dung là giảng viên đại học, ngày thường phải dạy học, cuối tuần cũng bận rộn với nghiên cứu của mình. Ngồi văn phòng lâu năm nên bà bị đau vai gáy khá nặng.
Sáng nay Lương Ngôn và mẹ không vui vẻ gì, buổi chiều cô còn nhắn vài tin bảo mẹ vận động nhiều vào, đừng ngồi mãi kẻo lại đau cổ. Những tin đó là cô muốn làm hòa, nhưng bà không trả lời. Đến tối bà lại gửi mấy dòng lạnh lùng, bảo cô phải biết giữ giới hạn, đừng có dây dưa với những người không ra gì. Bà còn ra lệnh sáng mai nhất định phải đến nhà cô giáo luyện đàn.
Mấy tin nhắn lạnh tanh đó càng làm tâm trạng vốn đã ảm đạm của Lương Ngôn thêm u ám. Từ nhỏ mẹ cô đã khác người, mối quan hệ giữa họ giống như giáo viên chủ nhiệm với học sinh hơn là mẹ con, toàn là ra lệnh và phục tùng, hiếm khi có khoảnh khắc ân cần hay tâm tình.
Tề Huyên đang ngồi trước gương tẩy trang, liếc qua gương thấy Lương Ngôn mặt mày ủ dột dán mắt vào điện thoại, bèn hỏi: “Xem gì thế?”
Lương Ngôn hoàn hồn: “Không có gì, mẹ mình nhắn tin.”
Tề Huyên cầm khăn tẩy trang quay đầu lại, rành rẽ hỏi: “Cần mình chứng minh hai đứa mình ở cùng nhau không?”
Lương Ngôn buồn bực lắc đầu, ném điện thoại lên giường, không thèm để ý nữa.
“Mình thấy mẹ cậu quản chặt quá rồi đấy, đại học thì không nói, giờ tốt nghiệp rồi còn kiểm soát thế này.”
Lương Ngôn vò tóc bực bội, cảm thấy cuối tuần này xem như hỏng bét.
Cô cầm điều khiển mở TV định xem hoạt hình cho đỡ buồn, đoạn mở đầu Shin-chan còn chưa hát xong thì có tiếng gõ cửa.
Lương Ngôn thắc mắc không biết ai lại đến gõ cửa khuya thế này, Tề Huyên liền nói: “Chắc là dịch vụ chuẩn bị giường ban đêm của khách sạn, cậu ra mở cửa đi.”
“Ờ.”
Lương Ngôn ra mở cửa, quả nhiên là quản gia khách sạn, đẩy một xe nhỏ, trên xe đặt một chiếc bánh kem có cắm nến. Anh ta hỏi: “Xin hỏi cô là Lương Ngôn phải không ạ?”
Lương Ngôn hơi ngẩn ra: “…Là tôi.”
“Chúc mừng sinh nhật cô!”
Lương Ngôn ngây người, chỉ vào mình: “Tôi?”
Quản gia gật đầu.
Lương Ngôn đầy nghi hoặc, nói với quản gia: “Hôm nay không phải sinh nhật tôi, các anh có nhận nhầm người không?”
“Hôm nay chính là sinh nhật cậu mà.” Tề Huyên hình như nghe thấy cuộc nói chuyện, hét lên một câu.
Lương Ngôn quay đầu lại, Tề Huyên chạy ra: “Lịch dương!”
Lương Ngôn cau mày nghĩ lại ngày tháng, hóa ra đúng thật. Từ trước đến nay cô chỉ nhớ sinh nhật âm lịch, nên không để ý ngày dương.
“Wow, có cả bánh kem, còn có rượu vang.” Tề Huyên mắt sáng lên nhìn xe thức ăn.
Quản gia nói: “Đây là quà tặng của khách sạn dành cho khách hàng có sinh nhật.”
“Tận tình ghê.”
Tề Huyên mang bánh và rượu vào, quản gia chúc mừng xong liền rời đi.
Lương Ngôn vẫn thấy kỳ lạ: “Khách sạn sao lại biết hôm nay là sinh nhật mình nhỉ?”
“Có gì lạ đâu, lúc check-in chẳng phải cậu dùng căn cước sao?”
Lương Ngôn ngộ ra.
Tề Huyên cầm chai rượu xem ngày sản xuất, vui vẻ nói: “Mình còn đang nghĩ đêm đẹp thế này mà có rượu vang thì hợp cảnh quá, cậu đúng là ngôi sao may mắn đấy, theo cậu kiểu gì cũng gặp chuyện tốt.”
Lương Ngôn gãi mũi.
Cô tự thấy mình xui xẻo, điểm thi đại học thiếu đúng 1 điểm, mùa hè không mang ô là mưa, chưa bao giờ trúng thưởng… Nhưng kỳ lạ là người thân cận với cô thì toàn gặp may. Từ nhỏ đến lớn, ai thân với cô đều may mắn. Hồi đại học, bạn cùng phòng đi với cô luôn nhặt được tiền, Tề Huyên thi tiếng Anh cấp 6 trượt 2 lần, lần 3 thi cùng phòng với cô thì vừa đủ điểm qua, còn cô thi trượt vì thiếu đúng 1 điểm…
Chuyện này một hai lần còn bảo trùng hợp, nhưng xảy ra nhiều thì bản thân Lương Ngôn cũng thấy hơi mê tín.
Dĩ nhiên, cái kiểu “mang may cho người khác, xui cho mình” cũng chẳng có gì đáng tự hào, cô thật lòng thấy quá thiệt rồi.
Tề Huyên ôm chai rượu giục cô: “Cậu mau cởi đồ đi.”
“Hả?” Lương Ngôn hoảng hốt, vô thức ôm ngực.
“Che cái gì mà che, hồi đại học trong nhà tắm cái gì của cậu mà mình chưa thấy.” Tề Huyên trợn mắt, phấn khích nói, “Bồn tắm to đùng trong phòng tắm không dùng thì phí quá, có rượu vang là hoàn hảo, nhanh lên, đi nào!”
Dưới sự thúc giục của Tề Huyên, Lương Ngôn cũng không chần chừ. Hai người xả nước vào bồn, đổ tinh dầu rồi cùng cởi hết quần áo ngồi vào. Khách sạn còn chuẩn bị sẵn một thanh gỗ để gác lên bồn tắm, tiện cho việc đặt điện thoại xem phim hoặc để đồ ăn.
Lương Ngôn và Tề Huyên ngồi đối diện, mỗi người một bên thanh gỗ. Tề Huyên rót hai ly rượu vang, đặt bánh sinh nhật lên, hào hứng nói: “Mau, ước rồi thổi nến đi.”
“Thôi khỏi, tháng trước mình mới ước mà.”
Tề Huyên giục: “Chuyện quan trọng phải nói ba lần, giờ mới lần thứ hai thôi, nhanh ước đi.”
Ước thì cũng chẳng mất gì, Lương Ngôn chắp tay trước ngực, nhắm mắt, mười giây sau mở mắt ra thổi nến: “Xong rồi.”
Tề Huyên nâng ly chúc mừng: “Cheers!”
Lương Ngôn cụng ly với cô, nhấp một ngụm rượu vang, rượu vào cổ dịu nhẹ, hậu vị ngọt ngào.
Tề Huyên đặt ly xuống, liếc nhìn ngực Lương Ngôn đang lấp ló trên mặt nước, lấp lửng trêu: “Ngực cậu lại to lên phải không?”
Lương Ngôn vô thức cúi người: “Mình 21 rồi, qua tuổi dậy thì lâu rồi nha.”
“Ai bảo 21 là không phát triển nữa, kiếm người yêu đi, mình đảm bảo ngực cậu sẽ còn lên thêm 1 cup.”
“Đừng có nói chuyện tục tĩu.”
“Ôi dào, có gì đâu mà ngại, chuyện nam nữ bây giờ là bình thường mà.”
Tề Huyên hỏi tiếp: “Mẹ cậu vẫn không cho cậu yêu đương à?”
“Ừm.”
Tề Huyên chỉ vào bánh kem: “Cậu 21 rồi, đủ tuổi kết hôn hợp pháp còn không cho yêu, bà ấy định giữ cậu ở nhà suốt đời à?”
“Không phải.” Lương Ngôn cắn môi, “Bà ấy rất muốn mình mau chóng lấy chồng.”
“Hả? Thế mà còn không cho yêu đương?” Tề Huyên khó hiểu “Bà ấy tưởng tới tuổi kết hôn là nhà nước tự phân phát à?”
Lương Ngôn nghịch nước một lúc rồi mới nói: “Không có nhà nước thì bà ấy cũng sẽ tự phân cho mình, mình bị bà ấy kéo đi xem mắt mấy lần rồi.”
Tề Huyên tròn mắt: “Mẹ cậu không phải là giảng viên đại học sao? Sao lại cổ hủ kiểu hôn nhân sắp đặt thế này?”
Lương Ngôn không biết giải thích thế nào, cô hiếm khi kể chuyện gia đình, ngay cả Tề Huyên cũng chỉ biết mẹ là giảng viên, tính tình nghiêm khắc thôi.
“Thật ra…” Lương Ngôn bất ngờ nói, “Mình cũng muốn kết hôn.”
Tề Huyên suýt phun rượu ra ngoài, cô ho sặc sụa, kinh ngạc nhìn Lương Ngôn: “Không phải chứ, đừng dại nha, giờ giới trẻ đều muốn kết hôn muộn, sống tự do vài năm, cậu mới bao tuổi mà đã nghĩ đến chuyện lấy chồng rồi?”
Lương Ngôn dùng thìa múc ít kem bánh nếm thử, nghĩ một lúc, rồi nói: “Mình muốn có một mái nhà của riêng mình.”
Nghe vậy lòng Tề Huyên chùng xuống, nếu không phải ở nhà quá ngột ngạt thì sao lại có ý nghĩ ấy?
“Cậu đừng vội, kết hôn không giải quyết được vấn đề đâu.” Tề Huyên mềm mỏng khuyên nhủ, “Dù có kết hôn thì vẫn sẽ có đủ thứ rắc rối, quan hệ vợ chồng, mẹ chồng nàng dâu, chuyện con cái… ôi, nghĩ thôi đã thấy áp lực rồi.”
Lương Ngôn bĩu môi.
Cô cũng từng nghĩ đến những rắc rối đó, nhưng so với nỗi khổ hiện tại thì chúng vẫn còn xa vời và mơ hồ. Có thể cô đang tìm cách giải tỏa sai lầm, nhưng nếu có thể, cô thật sự muốn dùng những rắc rối mới để thay thế những phiền não cũ đã đeo bám cô suốt bao năm.