Dịch/Edit: battman_g
Sau khi tắm xong, Trần Chi Hòa quấn áo choàng tắm bước ra thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng khách sạn. Tiếng gõ không theo quy luật, lúc nhanh lúc chậm, lúc nhẹ lúc mạnh, người ngoài cửa rõ ràng không phải nhân viên khách sạn, nếu là nhân viên mà dám bất lịch sự như thế trước mặt ông chủ, chắc đã sớm bị đuổi việc rồi.
Trần Chi Hòa ngồi xuống ghế sofa, cầm máy tính bảng mở khoá cửa. Cửa mới hé ra một khe nhỏ, giọng nói lếu láo của Lưu Nghiệp đã vọng vào.
“Aiyo, ông bạn ơi, tôi gõ cửa nãy giờ mà sao giờ cậu mới mở?” Lưu Nghiệp vừa đẩy xe đồ ăn vào phòng, vừa đeo kính râm ngược lên trán. Hai mắt anh ta từ lúc vào phòng cứ quét tới quét lui như máy quét, còn thò đầu nhìn lên giường, cười gian: “Tôi còn tưởng cậu đang ‘tập thể dục buổi sáng’ cơ đấy, hoá ra trong phòng không có cô nào à.”
Trần Chi Hòa thấy là Lưu Nghiệp thì không lấy làm bất ngờ, anh ngồi dựa hờ vào lưng ghế, liếc nhìn chiếc xe đẩy đồ ăn rồi liếc sang Lưu Nghiệp, mỉa mai: “Cuối tuần đi làm thêm đấy à?”
“Hê, đúng vậy, dạo này làm ăn khó khăn quá, tới kiếm miếng ăn.” Lưu Nghiệp cười ha hả.
Trần Chi Hòa không phí lời với hắn: “Tìm ra tôi bằng cách nào?”
“Tiểu Vương nói cho tôi.” Tiểu Vương là trợ lý của Trần Chi Hòa. Lưu Nghiệp ngồi thẳng xuống sofa, vắt chéo chân: “Cậu ba ngày hai buổi lại bận chuyển chỗ ở không thấy mệt à, lần nào tìm cậu cũng rất khổ. Công ty tôi dạo này có dự án nhà mới ở khu ven sông, cậu không muốn cân nhắc à?”
“Không cần thiết.” Trần Chi Hòa đáp gọn lỏn, không chớp mắt.
Anh không có nhà riêng ở thành phố A, lý do dĩ nhiên không phải vì không đủ tiền. Với tài sản của anh, mua biệt thự ở khu tốt nhất cũng dư dả. Nhưng anh không thích thế. Với anh, nhà chỉ là nơi để ngủ. Anh là tổng giám đốc, sở hữu chuỗi khách sạn dưới thương hiệu công ty, chỗ ngủ không thiếu, mà dịch vụ khách sạn còn tốt hơn mua nhà, không đáng.
“Cậu không cần, nhưng dì lại có đấy.”
Trần Chi Hòa quay sang nhìn anh ta: “Mẹ tôi lại hỏi gì cậu nữa à.”
“Bà ấy nhắc mấy lần rồi, dặn tôi có căn nào được là phải dẫn bà đi xem. Bà ấy đang sốt ruột muốn chuẩn bị nhà cưới cho cậu đấy.” Lưu Nghiệp vừa nói vừa cười hí hửng.
Trần Chi Hòa cầm hộp thuốc lá trên bàn hờ hững nói: “Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà lo xa.”
Lưu Nghiệp nháy mắt, trêu chọc: “Hay tôi giới thiệu cho cậu vài cô nữa nhé? Đảm bảo xinh xắn chuẩn chỉnh.”
Trần Chi Hòa cầm thẳng điếu thuốc ném vào mặt anh ta: “Lo mà xử lý đống rắc rối của cậu đi. Đừng có đi gieo họa khắp nơi làm hại mấy cô gái trẻ. Đến lúc rắc rối to rồi xem bố cậu có đánh gãy chân không.”
“Người lớn cả rồi, hai bên tình nguyện thôi mà.” Lưu Nghiệp bị đá xéo mà vẫn không giận, nhặt điếu thuốc lên nghịch, rồi bỗng nhớ ra gì đó, mắt sáng lên, cười gian nói: “Nói mới nhớ, lúc nãy tôi vừa gặp một cô gái thú vị trong nhà hàng khách sạn…”
Trần Chi Hòa liếc hắn cảnh cáo, Lưu Nghiệp vội giải thích: “Tôi chỉ buồn nên trêu chọc chút thôi, thấy cô ấy đi một mình, mà nhìn chừng mới vừa tròn mười tám, non quá, không phải gu tôi.”
Trần Chi Hòa châm thuốc, liếc hắn: “May ra còn chút lương tâm.”
Lưu Nghiệp hào hứng kể tiếp: “Tôi hỏi cô ấy ‘đi một mình à?’, cậu đoán cô ấy trả lời thế nào?”
“Hê, cô ấy nghiêm túc nói luôn: ‘Chào anh, khỏi cần diễn trò, tốn thời gian. Mình đi thẳng vào bước cuối nhé, anh định xin WeChat của tôi phải không? Được, đây.’”
“Cô ấy mở mã QR ngay tức thì, nhanh gọn đến độ tôi, một người từng trải như tôi cũng bị làm cho choáng váng. Tôi nghĩ thôi kệ, tới nước đó rồi không thêm bạn cũng kỳ. Mà cậu đoán xem, mới vừa kết bạn chưa được mấy câu, cô ấy bảo có việc gấp rồi đi mất. Ai ngờ vừa quay lưng đi thì tôi lập tức được chấp nhận kết bạn, bên kia rất nhiệt tình gửi ngay câu: ‘Anh có mua Dầu thần Ấn Độ không?’”
“Tôi mở trang cá nhân xem, hơ, bán hàng xách tay, là đàn ông.”
Lưu Nghiệp kể đến đây cũng không nhịn được cười: “Cô này đúng là đỉnh, chiêu mới thật đấy.”
Trần Chi Hòa ngậm thuốc, ánh mắt dừng ở đúng chỗ hiểm của Lưu Nghiệp, châm chọc: “Người ta có lòng tốt mà, cậu chắc cũng cần vài chai dầu đó đấy.”
“Dầu cái đầu cậu.” Lưu Nghiệp hằn học “Tôi thấy cậu mới là người cần ấy. Từ sau khi chia tay Doãn Nhiễm, cậu bao lâu rồi không có phụ nữ ở cạnh, có khi nào... không còn được nữa?”
Lưu Nghiệp làm gì có cái miệng nào biết nói lời hay. Người có EQ bình thường sẽ không nhắc đến người yêu cũ trước mặt bạn bè, mà hắn cứ cố hỏi: “Nè, hai người còn liên lạc không?”
Trần Chi Hòa cũng không khó chịu, anh và Lưu Nghiệp là bạn nối khố, chuyện giữa anh và Doãn Nhiễm bạn bè thân thiết đều biết, anh cũng không phải kiểu người ra vẻ, nói đến cũng không phải không được.
“Ngày lễ ngày tết chúc nhau một câu.” Trần Chi Hòa nói bình thản.
“Người lạ quen thuộc.” Lưu Nghiệp thở dài, rồi liếc anh “Thật ra ông già nhà cậu giờ cũng nghĩ thoáng rồi đấy. Hay cậu sang nước ngoài theo đuổi lại người ta?”
Trần Chi Hòa phả ra một vòng khói, không biểu cảm: “Không cần thiết.”
Lưu Nghiệp biết điểm dừng: “Thôi được, không tiếc nuối thì đi nào. Mấy anh em đang chờ cậu đấy.”
---
Dù sao cũng là khách sạn hạng sang, Lương Ngôn ngủ một giấc ngon lành. Đồng hồ sinh học của cô rất chuẩn, dù là cuối tuần cũng không ngủ nướng, đến giờ là tỉnh.
Dậy rồi cô không nán lại trên giường, Tề Huyên thì còn ngủ, cô rửa mặt xong tự đi xuống nhà hàng. Bữa sáng buffet rất phong phú. Lúc ăn, có người lại bắt chuyện, nhìn thấy người đó đeo kính râm cỡ lớn, mặt mũi không có ý tốt, cô nhanh trí dùng chút mánh khoé để xử lý cho xong chuyện.
Buổi sáng Lương Ngôn có tiết học piano riêng, giáo viên là một nghệ sĩ piano nổi tiếng, học phí không hề rẻ. Với một sinh viên mới ra trường thuộc giai cấp “vô sản” như cô thì không thể chi nổi. Khóa học này dĩ nhiên là do Giáo sư Tưởng Dung đăng ký. Hồi nhỏ Lương Ngôn từng học lớp piano, nhưng do không có năng khiếu, học mãi vẫn dở, đàn không được bản nhạc nào cho ra hồn. Sau này lên tiểu học, Tưởng Dung mới nhận ra con gái mình không có tài năng piano, đầu óc cũng chẳng sáng sủa gì mấy, nên từ bỏ việc ép cô học đàn, chuyển sang tập trung vào chuyện văn hóa.
Sau khi Lương Ngôn làm giáo viên mầm non, Giáo sư Tưởng lại đăng ký cho cô học piano. Mục đích không phải để nâng cao trình độ chuyên môn mà là muốn bồi dưỡng cô thành một người “biết điều, hiểu chuyện”, để sau này làm vợ hiền mẹ đảm.
Nhà giáo viên piano ở khu Giang Bắc. Lương Ngôn ra khỏi khách sạn rồi đến góc đường đón taxi. Là thành phố lớn nên cuối tuần vẫn có nhiều người đi làm, đúng giờ cao điểm, taxi nào cũng có khách, gọi xe công nghệ cũng không có chiếc nào. Cô đành đứng bên đường chờ, nhưng không thấy chiếc taxi nào trống, mà lại có một chiếc xe sang đỗ ngay trước mặt cô.
Cô đang nghi ngờ thì tài xế hạ kính xe, cười chào: “Mỹ nữ, có duyên ghê, lại gặp nữa rồi.”
Lương Ngôn giật giật trán, tài xế chính là người vừa bắt chuyện với cô trong nhà hàng. Điều tệ hơn là qua cửa sổ, cô thấy chú của Gia Nguyệt đang ngồi ở ghế phụ.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, cô đã chạm mặt người đàn ông này mấy lần ở những hoàn cảnh siêu xấu hổ.
Giờ Lưu Nghiệp đã đeo lại kính râm, thêm cả sợi dây chuyền vàng to tướng trên cổ – nhìn y như mấy “đại ca giang hồ” trên phim. Hắn cười toe toét hỏi: “Em định đi đâu thế? Nếu tiện đường thì để tôi đưa đi một đoạn nhé.”
Lương Ngôn gượng cười: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo, chúng ta còn thêm bạn bè rồi mà, đúng không?”
“…” Lương Ngôn hơi đơ mặt, theo phản xạ nhìn sang Trần Chi Hòa đang ngồi bên cạnh.
Trần Chi Hòa mỉm cười, không nói gì.
Lưu Nghiệp lại tiếp: “À đúng rồi, Dầu thần em bán có phải hàng thật không? Nhập từ bên nào đấy, có hiệu quả không?”
Lương Ngôn cực kỳ xấu hổ. Cô đương nhiên hiểu đối phương đang chọc quê mình, cái mã QR kia cô cố tình chuẩn bị để đối phó với mấy kẻ quấy rối. Ai ngờ chưa đầy nửa tiếng đã lại đụng mặt lần nữa.
Bình thường gặp tình huống như này cô sẽ "lầy" lại cho xong, nhưng lần này đặc biệt, có phụ huynh học sinh ở đó, cô không dám quá trớn.
Sau một hồi đấu tranh, Lương Ngôn ngẩng đầu, mặt nghiêm túc: “Thưa anh, nếu thực sự gặp rắc rối trong chuyện ấy thì nên đi bệnh viện khám đi, tránh bệnh không tốt đâu.”
“…” Mặt Lưu Nghiệp lập tức biến sắc như nuốt phải ruồi.
Trần Chi Hòa thấy hắn bị nghẹn, không nhịn được bật cười. Anh liếc nhìn Lương Ngôn, cảm thấy cô thú vị thật.
Lương Ngôn không chào hỏi anh, anh cũng không ra vẻ quen biết. Với tính cách thiếu nghiêm túc của Lưu Nghiệp, nếu biết nghề của cô chắc chắn sẽ lại nói bậy.
“Không phải đang vội sao, còn không đi?” Trần Chi Hòa lên tiếng, có phần giải vây. Lưu Nghiệp dù không cam lòng nhưng cũng phải nhịn, đóng cửa kính rồi lái xe đi.
Chiếc xe sang đi rồi, Lương Ngôn thở dài: “Xong đời rồi.”
Cô cứ nhớ mãi biểu cảm lúc nãy của Anh Trần, anh ấy là đang thấy cô buồn cười sao?
Cô không sợ gì khác, chỉ sợ anh đánh giá cô “không đủ tư cách làm cô giáo”. Nếu phụ huynh đánh giá xấu, kết quả đánh giá hiệu suất công việc sẽ bị ảnh hưởng. Mà nếu đánh giá không đạt, thì ở trường lẫn ở nhà, cô đều sẽ gặp rắc rối.
Mang theo tâm trạng chán nản, Lương Ngôn đi đến lớp học piano và lại bị giáo viên mắng. Cô luyện đàn hai tiếng, bị chê bai đến mức không còn chỗ nào để che mặt, may mà cô đã quen rồi nên cũng không quá buồn.
Rời khỏi nhà giáo viên, Lương Ngôn nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ ăn trưa. Tề Huyên vẫn luôn giục cô về khách sạn ăn đại tiệc, là một tín đồ ẩm thực kỳ cựu, cô dĩ nhiên không đời nào bỏ qua đồ ăn ngon miễn phí.
Trên đường quay lại khách sạn, Lương Ngôn ghé qua một cửa hàng văn phòng phẩm định mua vài nguyên liệu làm thủ công, không ngờ lại gặp một bạn học cũ thời cấp ba. Sau khi tốt nghiệp đại học, khá nhiều người đi học ngoại tỉnh cũng quay về, mấy tháng gần đây, Lương Ngôn thi thoảng lại gặp bạn cũ ở thành phố A.
Từ sau khi tốt nghiệp lớp 12, Lương Ngôn ít liên lạc với bạn học cấp ba. Lên đại học cô cũng không tham gia họp lớp nào, sau bốn năm, nhiều người cô chẳng còn nhớ mặt. Mỗi lần gặp lại đều là người ta nhận ra cô trước.
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Lúc Lương Ngôn đang chọn giấy màu trong cửa hàng, bỗng có ai đó vỗ nhẹ vai cô. Cô quay lại, cả hai nhìn nhau vài giây.
“Cậu là Lương Ngôn phải không?”
Lương Ngôn vẫn mơ màng: “Cậu là…?”
“Mình nè, Hồ Oanh, cậu không nhớ à? Hồi đó mình còn từng ngồi cùng bàn nữa mà.”
Lương Ngôn cố nhớ lại, đúng là học kỳ một lớp 12 cô ngồi cùng bàn với người tên Hồ Oanh: “À, là cậu à.”
Hồ Oanh nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cậu chẳng thay đổi gì mấy ha.”
Thật ra câu này làm Lương Ngôn hơi tổn thương, ý tứ chẳng khác nào bảo cô vẫn giống y như ảnh căn cước, mà hồi đó trông cô còn ngố hơn bây giờ nhiều.
Hồ Oanh hỏi tiếp: “Lâu rồi không gặp, giờ cậu làm ở đâu thế?”
Nghe giọng điệu là biết định tán gẫu dài dài rồi. Lương Ngôn hơi ngán, nhưng không tiện thể hiện ra, đành thật thà đáp: “Mình làm giáo viên mầm non ở trường Mầm non Hồng Tâm.”
Sắc mặt Hồ Oanh lập tức trở nên kỳ quặc: “Cậu thực sự làm giáo viên mầm non sao? Hồi tốt nghiệp nghe nói cậu học sư phạm mầm non, mình còn tưởng đùa cơ.”
Cô ấy bỗng đổi giọng, hỏi: “Vào trường Hồng Tâm có khó không?”
“Hả?”
Hồ Oanh cúi đầu chỉ vào bụng mình: “Chuẩn bị sớm một chút.”
Lương Ngôn nhìn theo tay cô ấy, lúc này mới để ý phần bụng dưới hơi nhô lên dưới lớp áo rộng: “Cậu có bầu rồi sao?”
Hồ Oanh xoa bụng: “Năm tháng rồi.”
Lương Ngôn vẫn thấy bất ngờ. Bọn họ mới tốt nghiệp không bao lâu mà cô ấy đã sắp làm mẹ?
Hồ Oanh như nhìn ra sự ngạc nhiên của cô, chủ động giải thích: “Cậu biết ‘kết hôn sau tốt nghiệp’ không? Tớ với chồng tớ đi đăng ký kết hôn ngay ngày lấy bằng tốt nghiệp, còn chưa tổ chức đám cưới nữa…”
Cô lấy điện thoại ra, giơ giơ trước mặt Lương Ngôn: “Thêm bạn WeChat nhé, lúc nào cưới mình sẽ thông báo.”
“Ừ.” Lương Ngôn cười nhạt, lòng đầy tâm sự.
Không sợ gặp bạn cũ, chỉ sợ gặp bạn cũ sắp cưới.
Hồ Oanh tiếp tục tám chuyện: “Lần họp lớp trước cậu cũng không đến. Thật ra mình cũng không phải người lấy chồng sớm nhất lớp đâu… Cậu chưa kết hôn đâu nhỉ?”
Lương Ngôn lắc đầu.
Hồ Oanh hỏi tiếp: “Có bạn trai chứ? Lần sau họp lớp thì dẫn theo nhé.”
Lương Ngôn lại lắc đầu. Hồ Oanh thấy vậy thì có vẻ bất ngờ: “Chia tay sau khi tốt nghiệp sao?”
“Không phải.” Lương Ngôn nói, “Hồi đại học mình không yêu đương.”
Câu này khiến Hồ Oanh rất ngạc nhiên: “Không phải chứ, cậu là Lương Ngôn đúng chứ? Với tính cách của cậu thì đâu giống vậy, mình nhớ hồi cấp ba cậu còn chủ động theo đuổi người ta mà, cả lớp đều biết luôn ấy… Cái cậu nam sinh đó tên… tên gì nhỉ?”
“Phương Vệ Ninh.” Lương Ngôn thay cô ấy nói.