Dịch/Edit: battman_g
Trước khi hoàn toàn gục ngã trong mớ cảm xúc hỗn loạn, Lương Ngôn đã chạy khỏi căn nhà ngột ngạt ấy. Giáo sư Tưởng cũng chẳng buồn ngăn cô lại, có lẽ bà ấy thấy chẳng cần thiết. Dù gì trong mắt bà, cô con gái mà mình tự tay nuôi dạy ấy có rời khỏi bà cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Ngoài trời, mưa lẫn tuyết rơi ào ào, từng hạt nước, hạt tuyết theo gió quất xuống đất.
Lương Ngôn cứ thế chạy, chẳng biết đi đâu, chỉ biết là càng cách xa cái nhà ấy càng tốt. Trong lòng cô như có lửa đốt, đầu óc thì cứ văng vẳng mãi mấy câu mà Dương Mẫn Nghi với giáo sư Tưởng nói hồi nãy. Hai người họ tính tình giống nhau lạ lùng, đến mức nếu so ra, Dương Mẫn Nghi còn giống con gái ruột của giáo sư Tưởng hơn cả cô.
Tối thứ sáu, xe cộ vẫn đông nghịt ngoài đường. Trời mưa tuyết trơn trượt, ngay ngã tư còn xảy ra tai nạn, tiếng còi xe cảnh sát lẫn cùng tiếng xe cấp cứu vang lên inh ỏi trong màn đêm.
Lương Ngôn bốc đồng bỏ nhà đi mà chẳng mang theo áo khoác hay ô. Chạy được một đoạn, mưa tuyết tạt thẳng vào mặt, gió lạnh táp đến mức má cô tê dại.
Dòng người vội vã như thoi, ai mà muốn lang thang bên ngoài trong tiết trời thế này chứ.
Cô vội tấp vào trạm xe buýt gần nhất. Người thì ướt sũng, lạnh buốt từ gan bàn chân ngược lên tận đầu. Nhưng mới bỏ đi chưa tới nửa tiếng mà quay về thì mất mặt quá, chắc giờ giáo sư Tưởng đang nhàn nhã ở nhà ngồi canh giờ chờ cô về xin lỗi đây, cô chưa muốn nhận thua nhanh như thế.
Cô nép mình vào góc trạm xe, bị gió tạt hắt xì mấy cái, thầm nghĩ chắc giờ giáo sư Tưởng lại đang chửi mình đây.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT