Dịch/Edit: battman_g
Cuộc trò chuyện giữa Lương Ngôn và Phương Vệ Ninh cuối cùng cũng kết thúc một cách chóng vánh bằng tuyên bố đã kết hôn của cô. Cũng giống như năm ấy tuổi trẻ của họ kết thúc vội vàng, để lại vài tiếng thở dài tiếc nuối.
Cuộc trò chuyện này khiến Lương Ngôn có chút xao động. Thực ra cô không phải còn nuối tiếc gì với Phương Vệ Ninh, mà là từ trước tới nay, cô luôn cảm thấy có lỗi với anh. Vài năm sau gặp lại, ngoài sự áy náy và lúng túng, cô chẳng còn cảm xúc gì khác nữa. Nghe những lời anh nói hôm nay, cô cũng có phần bất ngờ. Chuyện giữa họ là sự hiểu lầm trớ trêu của năm tháng. Khi nhớ lại quá khứ, cô chỉ có chút ngậm ngùi, chứ tuyệt nhiên không lưu luyến.
Điều khiến Lương Ngôn bận tâm hơn là ác ý của Dương Mẫn Nghi đối với cô. Vì muốn cô khó chịu, mà lại bịa ra một lời nói dối suốt bao nhiều năm trời. Nghĩ lại lúc trước mỗi lần Dương Mẫn Nghi nhắc đến Phương Vệ Ninh, nét mặt thản nhiên, không đỏ mặt cũng chẳng chột dạ, Lương Ngôn thật không thể không khâm phục sự vững tâm của cô ta.
Sau khi tạm biệt Phương Vệ Ninh, Lương Ngôn từng có một khoảnh khắc rất muốn đến chất vấn Dương Mẫn Nghi, nhưng rồi nghĩ lại thấy cũng vô nghĩa. Dù có từng ở bên Phương Vệ Ninh hay không thì bây giờ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô. Điều duy nhất cô có thể làm, là sau này tránh xa cô ta một chút.
Trần Chi Hòa đi công tác, Lương Ngôn ở khách sạn hai đêm, đến thứ bảy Tiểu Vương đến giúp cô chuyển nhà. Thực ra lúc dọn ra khỏi nhà, cô cũng chẳng mang theo nhiều đồ. Điều khiến cô bất ngờ là hành lý của Trần Chi Hòa cũng không có bao nhiêu. Nghe Tiểu Vương kể, anh ấy trước khi kết hôn đều ở khách sạn, ba ngày hai bữa lại đổi một chỗ, dù sao cũng là khách sạn nhà mình, muốn ở đâu thì ở. Vì không cố định nên mỗi lần anh ấy mang theo cũng rất ít đồ.
Nghe đến đây, Lương Ngôn cảm thấy Trần Chi Hòa là người không mấy quyến luyến với cái gọi là “nhà”. Người như vậy không cần cảm giác thuộc về, cũng không cần một không gian quen thuộc để tìm cảm giác an toàn. Tâm lý của anh hẳn rất vững vàng, tự bản thân cũng có thể tạo ra cảm giác an toàn. Cô thực sự rất ngưỡng mộ kiểu người như anh, mạnh mẽ, tự tin, không cần dựa dẫm vào thứ gì, cũng sẽ không bị ràng buộc bởi những thứ bên ngoài. Còn cô thì giống như một con ốc sên, nhất định phải có một cái vỏ.
Bọn họ thật sự là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau. Lương Ngôn thầm thở dài.
Nhà mới được sắm sửa không ít đồ, nhà nhiều cửa sổ trông rất sáng sủa sạch sẽ, trong ngoài đều gọn gàng tươm tất, tủ lạnh đầy ắp thực phẩm tươi ngon, tủ rượu bày đủ loại vang đỏ qua các năm, giá sách trong thư phòng cũng không để trống. Lương Ngôn liếc sơ qua, phần lớn là sách về quản lý khách sạn, trông sang trọng đến nỗi cô không dám đem truyện tranh của mình đặt vào đó.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play