Chương 1: Hệ thống Lão tổ tông 1

Hoàng thành Phượng Trì

Tĩnh Vương phủ

Bên trong Tùng Phong đường sáng sủa sạch sẽ, đàn hương quanh quẩn.

Chủ nhân của Tùng Phong đường, lão tổ tông Tĩnh Vương phủ - Chu thị - nhắm mắt lại nửa nằm ở trên giường mềm nghỉ ngơi.

Lúc này, Liễu ma ma rón rén đi đến bên cạnh giường, hơi cúi cúi người đi đến bên tai Chu thị, nhỏ giọng nói:

“Lão phu nhân, Vãn tiểu thư các nàng đến thỉnh an ngài.”

Thiên Tuế vừa khôi phục ý thức, nghe thấy một giọng nữ hơi khàn khàn như vậy vang lên bên tai.

Bởi vì khoảng cách quá gần khiến Thiên Tuế không nhịn được nhíu mày lại.

Lão phu nhân?

Thỉnh an?

Thiên Tuế híp mắt nhìn sang bên cạnh, thấy một bà lão búi tóc trắng muốt.

Lão phụ nhân dường như cho rằng nàng nghe không rõ, lúc nàng quay đầu còn khom lưng thêm một chút, đưa đầu đến bên cạnh tai nàng.

“Lão phu nhân, Vãn tiểu thư các nàng đến thỉnh an ngài.”

Vẫn là câu nói trước đó, chỉ là thanh âm lớn hơn một chút.

Thiên Tuế cụp mắt xuống, khiến người khác không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt nàng, chậm rãi gật đầu.

“Ừm.”

Thiên Tuế nhạy cảm cảm giác được sau khi nàng gật đầu, một ánh mắt kinh ngạc rơi xuống trên người nàng.

Thiên Tuế bất động thanh sắc tuỳ ý để Liễu ma ma đánh giá, nàng không tin bà ta còn dám chất vấn điều gì.

Liễu ma ma cũng chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó liền thu hồi tầm mắt, cung kính đáp:

“Vâng.”

Nhìn Liễu ma ma lui ra, Thiên Tuế nhắm mắt lại.

Thiên Tuế vốn không biết lai lịch của chính mình, từ khi nàng bắt đầu có ý thức đã là một tia u hồn, mỗi ngày đều vô thức phiêu đãng khắp nơi.

Cho đến một lần, một đạo sĩ lúc sắp chết thi triển bí pháp để cho nàng nhập vào thân xác, chỉ hy vọng nàng có thể giúp hắn báo thù.

Sau đó, Thiên Tuế phát hiện bản thân không chỉ có thể phiêu đãng qua những nơi khác nhau, mà còn có thể nhập vào người khác thay thế bọn họ sống tiếp.

Nghĩ tới tình huống của mình, Thiên Tuế hơi ngẩn ra sau đó liền hồi thần lại.

Thừa dịp Vãn tiểu thư kia còn đang chờ, nàng xem qua một chút ký ức của nguyên chủ.

Nguyên chủ tên là Chu Oánh, mười ba năm trước gả đến Tĩnh Vương phủ, trở thành Tĩnh Vương phi.

Nhiều năm như vậy trôi qua, nguyên chủ đã trở thành lão tổ tông cao cao tại thượng của Tĩnh Vương phủ.

Thậm chí qua một tháng nữa chính là đại thọ bảy mươi của bà.

Thân phận tôn quý, gia đình bình an, có thể nói nguyên chủ một đời cũng được tính là an ổn trôi chảy.

Chỉ là nguyên chủ cũng không ngờ, bản thân đã sắp một chân bước vào quan tài rồi lại đột nhiên xảy ra biến cố.

Vào thời điểm mà nguyên chủ phát hiện, toàn bộ chủ tử trong Vương phủ đều biểu hiện cực kỳ có thiện ý đối với biểu tiểu thư Tang Vãn ở nhờ trong phủ. Thậm chí, ở một số phương diện còn được ưu tiên vượt qua cả nhưng đứa nhỏ dòng dõi chân chính của Vương phủ.

Ngay cả khi Tang Vãn có xung đột với đám tiểu bối, họ cũng không quan tâm mà che chở Tang Vãn, ngược lại chỉ trích, trách phạt người trong nhà.

Thế nhưng, tựa như không ai cảm thấy có gì không đúng, còn cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.

Nguyên chủ tuổi tác đã cao, cuộc đời bà trải qua nhiều chuyện, khi không ở cùng Tang Vãn thì nhạy bén phát hiện ra điều này rất không bình thường.

Cứ cho là đối phương có lý đi nữa thì có gia đình nào lại không bảo vệ bọn trẻ trong nhà cơ chứ?

Sự tình như vậy rõ ràng không đúng.

Nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi lần nguyên chủ thấy Tang Vãn đều không thể khống chế mà đối xử tốt với nàng ta.

Thậm chí, nguyên chủ chỉ cần nhìn thấy Tang Vãn là sinh ra lòng yêu thích, so với thấy cháu chắt trong phủ mình còn vui vẻ hơn.

Nguyên chủ cảm thấy, nếu không phải cả nhà mình đều bị trúng tà thì chính là bị người khác dùng thủ đoạn khống chế.

Vậy nên bà nghĩ muốn đuổi Tang Vãn ra khỏi Vương phủ, lại không nghĩ tới người trong nhà đều phản đối.

Ngay cả nhi tử thân sinh luôn hiếu thuận nhất với bà đều cảm thấy mẫu thân mình cố tình gây sự, không kiên nhẫn bắt bà an phận ở Tùng Phong đường, không được can thiệp vào chuyện ở trong phủ.

Vì phòng ngừa nguyên chủ làm loạn còn đặc biệt cho người canh giữ bà chặt chẽ.

Sau đại thọ của nguyên chủ, toàn bộ nữ quyến trong Vương phủ đều rơi vào vũng bùn, bị người người phỉ nhổ.

Chỉ riêng Tang Vãn ra khỏi Vương phủ đầy nước bùn này mà không bị nhiễm bẩn, vẫn được người đời ca tụng.

Sau khi Tang Vãn từ Vương phủ gả ra ngoài, Vương phủ liền bị người khác tố cáo lên Đại Lý tự, rồi nhanh chóng diệt môn.

Nguyên chủ tuổi tác đã cao, không chịu nổi đả kích mà qua đời, hai mắt trừng trừng, chết không nhắm mắt.

Lúc sắp chết, bà cũng không biết nên hận ai nhiều hơn, hận người nhà mình ngu muội, hay hận kẻ gây ra tai hoạ này Tang Vãn.

Ngay lúc tiếng bước chân tiến gần, Thiên Tuế cũng vừa vặn xem xong ký ức của nguyên chủ, không nhịn được đưa ra xoa xoa thái dương.

Theo như ký ức của nguyên chủ, vị biểu tiểu thư gọi là Tang Vãn kia quả thật có chút tà môn.

Một biểu tiểu thư mà thôi, làm sao lại vô duyên vô cớ có được sự yêu thích thật sự từ tất cả các chủ tử trong vương phủ?

Thiên Tuế đang suy nghĩ xem rốt cuộc Tang Vãn là người thế nào, bỗng nhiên trong đầu vang lên một âm thanh quen thuộc.

“Tinh! Phát hiện ý thức thể cấp S! Hệ thống Lão tổ tông thỉnh cầu trói buộc mục tiêu. Đồng ý hay từ chối?”

Thiên Tuế: “......”

Mặt nàng không chút cảm xúc, không khách khí ném ra hai chữ:

“Từ chối.”

Cùng lúc đó, còn có một giọng nói khác tựa như vang lên ở một nơi xa xăm:

"Ký chủ, hào quang trên người nữ nhân kia đã tiêu tán.”

Đây là…

Là âm thanh nhắc nhở của một hệ thống.

Thiên Tuế không để ý đến sự nghi hoặc của Hệ thống Lão tổ tông trong đầu mình. Nàng như có điều suy nghĩ nhìn sang Tang Vãn, trong mắt đều là tìm tòi nghiên cứu.

Âm thanh vừa rồi rõ ràng phát ra từ người đối phương.

Vậy là trên người vị biểu tiểu thư này có hệ thống sao?

Thiên Tuế không nghe thấy Tang Vãn nói gì, nhưng lại có thể nghe được tiếng hệ thống của đối phương.

"Không phải ta đã nói với ngươi rồi hay sao? Vận khí của nàng ta còn mạnh hơn toàn bộ người trong Tĩnh vương phủ này cộng lại!"

Lúc này, Tang Vãn mặc một bộ váy màu tím nhạt, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, thướt tha tiến lại gần, hoàn toàn không có chút dáng vẻ đang giao tiếp với hệ thống.

Chẳng qua Thiên Tuế nhìn vị trí của Tang Vãn, đôi mắt khẽ híp lại.

Tang Vãn chỉ là một biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu mà lại ngang nhiên đi trước cả đám con cháu của Vương phủ?

Không đến mức nói là đoạt quyền đoạt vị, nhưng hành động này cũng có chút không biết điều rồi.

Người không biết còn tưởng rằng nàng ta mới là đích nữ của Vương phủ.

"Vãn Nhi thỉnh an thái nãi nãi. Thái nãi nãi có phải lại thấy đầu không thoải mái không? Vãn Nhi xoa bóp giúp người nhé."

Tang Vãn thấy Thiên Tuế tay vẫn còn day thái dường, không đợi Thiên Tuế mở miệng đã nhẹ nhàng thi lễ rồi đứng dậy đi đến phía trước.

Thiên Tuế nhìn bộ dáng tự nhiên của Tang Vãn, đáy mắt lộ vẻ không vui.

Nàng không thích những kẻ không tuân thủ quy củ.

Đặc biệt, người trước mắt còn là đầu sỏ hại chết nguyên chủ. Thiên Tuế càng cảm thấy không vui.

Nàng thay nguyên chủ sống tiếp, tất nhiên là sẽ đứng về phía nguyên chủ.

Nguyên chủ không thể hiểu vì sao người nhà lại mù quáng che chở Tang Vãn. Nhưng Thiên Tuế ngay khi nghe thấy âm thanh của hệ thống trên người đối phương thì đã hiểu rõ.

Cả gia tộc nguyên chủ sở dĩ bị như vậy đơn giản là do hào quang của hệ thống quấy phá.

Lúc này, theo từng động tác của Tang Vãn, Thiên Tuế nhạy cảm phát hiện trong đám tiểu bối bên dưới có không ít người toát ra vẻ bất mãn.

Hiển nhiên những chắt nữ trong phủ cũng có oán khí không nhỏ với Tang Vãn.

Khi bàn tay trắng nõn của Tang Vãn sắp chạm vào thái dương của mình, Thiên Tuế thu hồi tầm mắt không để ý nói:

"Không cần."

Một tiếng này của Thiên Tuế lạnh nhạt đến bất cận nhân tình, khiến động tác của Tang Vãn bỗng chốc cứng đờ.

Mà phía dưới, đám tiểu bối cũng không thể che giấu được sự kinh ngạc trong đáy mắt, đồng loạt nhìn về phía nàng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play