Bầu không khí giữa hai người, tuy không đến mức căng thẳng như dao kề cổ, nhưng cũng không thoải mái hơn là bao. Khi bầu không khí đó bao trùm lên Thường Ninh, nó giống như sự xâm nhập trắng trợn, khiến người ta chỉ muốn tìm nơi lẩn trốn.
Cô lễ tân dẫn đường khẽ liếc nhìn, thấy huấn luyện viên Chu người trước giờ vốn lạnh như băng lại chủ động bước sát vào Thường Ninh mà vẫn chưa làm gì, trên mặt cô ấy hiện rõ một nụ cười không dễ kiềm nén. Đôi mắt đen sâu như biển đêm, như đang âm thầm nổi sóng.
Nghe nói cậu này là hàng xóm đối diện nhà huấn luyện viên Chu.
“Được rồi, theo tôi đi làm thủ tục báo danh. Mang căn cước và thẻ ngân hàng chưa?” Chu Nghiễn đứng thẳng người, ngước mắt nhìn cậu, không dài dòng thêm.
“Tôi mang hết rồi. Cảm ơn huấn luyện viên đã giới thiệu công việc.” Thường Ninh gọi hắn bằng danh xưng chính thức, học theo cách gọi lễ phép của cô lễ tân.
Lễ phép dữ vậy? Chu Nghiễn nhướn mày, tiện tay dùng khăn trắng lau tóc vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, cúi đầu liếc nhìn ba lô của Thường Ninh: “Căng phồng thế kia, mang gì đấy?”
“Mì luộc còn dư hồi sáng…” Thường Ninh hơi lúng túng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play