Sắp ăn xong, Thường Ninh đã lơ mơ muốn ngủ. Bỗng điện thoại cậu vang lên chói tai như tiếng ác quỷ từ địa ngục, nhạc chuông riêng của em trai nhân vật chính vang lên inh ỏi.
Tạ Viễn gọi đến. Nhạc chuông sốt sắng như chủ nhân của nó. Nóng nảy, kèm theo thứ kiêu căng không biết học từ đâu.
Thường Ninh nhấn nút nghe, liền nghe giọng Tạ Viễn gắt gỏng và chói tai vang ra từ loa:
“Anh chết rồi hả?! Sáng sớm đã không thấy người đâu! Bữa sáng của tôi đâu?!”
Thường Ninh mỉm cười rụt rè, nhẹ giọng: “Anh… anh ăn trúng gì đó, đang truyền nước trong bệnh viện. Tiểu Viễn, em có thể đến thăm anh không? Lần trước… anh cũng ở bên chăm em mấy ngày liền mà…”
“Anh chết luôn trong bệnh viện đi càng tốt!” Giọng nói non nớt của thiếu niên đầy ác ý, như mong sao người kia chết càng sớm càng tốt, mai chết cũng được, để căn nhà đó về tay mình.
Tên phế vật vô dụng rốt cuộc cũng bệnh rồi! Trong lòng Tạ Viễn cười sung sướng, nhưng vẫn không quên gắt: không lo bữa sáng cho mình, định để mình chết đói à?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT