Thường Ninh đành cắn răng nói:
“Nếu anh đến để đòi nợ thì… vài ngày nữa tôi nhận lương, chắc được khoảng năm, sáu ngàn. Tôi trả trước cho anh số đó vậy.”
Sáu ngàn đồng, so với khoản nợ mà vợ cũ cậu để lại, chỉ như muối bỏ biển. Thường Ninh cười gượng, đầy xấu hổ.
“Anh ăn cơm chưa? Tôi vừa nấu xong đấy, có thể vừa ăn vừa nói chuyện.”
Giọng điệu cậu vô cùng lễ phép, xen lẫn sự bất an đến mức tủi hổ, như thể chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin.
Thường Ninh không có gì giá trị để biếu xén lấy lòng chủ nợ, trong tay cũng chẳng dư dả gì. Nếu gặp phải người đến đòi tiền, mà lúc ấy cậu đang pha trà thì sẽ rót cho họ một ly, đang ăn cơm thì bày thêm bát đũa, cố hết sức thể hiện thành ý.
Hồi ức ấy đứt đoạn khi Cung Kỳ nhéo nhẹ lên má Thường Ninh, cảm nhận làn da mềm mại dưới ngón tay. Dù bị người ta nhéo mặt, cậu vẫn ngủ say như chết, xem ra mệt lắm rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play