Lâm Yến Yến đơn phương nổi nóng cãi nhau với Thường Ninh, ầm ĩ đến mức gương mặt cô đỏ bừng vì bất mãn.

Thường Ninh đứng yên tại chỗ, bất giác nhớ lại ba tháng trước, khi cậu vừa mới tới đây, lần đầu nhìn thấy Lâm Yến Yến, cậu đã nói với hệ thống:

“68, em nhìn đi, vợ chưa cưới của anh thật sự rất xinh đẹp.”

Không hổ danh là nữ chính của một cuốn văn não tàn.

Tác giả nguyên tác là ai thì không rõ, nhưng dựa theo cách dùng từ, có lẽ là đàn ông.

Hắn miêu tả Lâm Yến Yến vừa đáng yêu lại gợi cảm, vừa điêu ngoa vừa thất thường, lúc nổi giận sẽ run run ngực rồi giậm chân bình bịch.

Nhưng hiện tại, Thường Ninh chỉ khựng lại một chút, cuối cùng chọn cách im lặng.

Hệ thống 68 cũng im lặng.

Chịu không nổi thật đấy.

Đúng là xinh đẹp thật, nhưng nữ chính sao có thể dây dưa với một kẻ mềm yếu vô dụng như liếm cẩu?

Mộng tưởng của hệ thống 68 là được trở thành một hệ thống Long Ngạo Thiên chính hiệu.

Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sẽ được cộng điểm tích lũy, tổng hệ thống còn phát video ghi lại quá trình công lược để các ký chủ khác học tập.

Ước mơ của 68 là được thăng quyền, có thể chọn nhiệm vụ hạng SSS, xếp hạng còn không vèo vèo vọt lên sao?

Trước mắt vẫn nên nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ này đã.

Hệ thống trầm giọng: “Nhẫn nhịn đi. Tuy Lâm Yến Yến không phải vợ anh, nhưng đứa bé là của anh thật đấy!”

Thường Ninh mím chặt môi, giữ vững nhân thiết, ngượng ngùng an ủi: “Yến Yến, em đừng giận nữa, không tốt cho đứa bé đâu.”

Lâm Yến Yến mồm miệng không sạch, mắng thêm một tràng rồi quát: “Nhìn thấy anh là tôi thấy ngứa mắt!”

Cô ta xoay người vào phòng, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại, để Thường Ninh đứng chơ vơ trong phòng khách chật chội.

Cậu lặng lẽ quay vào phòng ngủ nhỏ bên cạnh.

Thường Ninh vẫn theo đúng cốt truyện, chăm chỉ đóng vai công cụ phá kịch bản.

Chỉ cần đứa bé chào đời, Lâm Yến Yến và Thương Diễn không có cơ hội gặp gỡ, cậu sẽ có thể dựa vào hình tượng “người cha tận tụy” để cảm hóa bạn gái tương lai.

Lo Lâm Yến Yến sau sinh dễ bị trầm cảm, Thường Ninh đã âm thầm chuẩn bị cho em bé từ trước.

Cậu đã dốc gần hết tiền lương, trong ví không còn mấy đồng. Không lâu trước, dự án Thường Ninh phụ trách vừa ký kết thành công. Ngoài tiền thưởng, công ty còn tặng một thẻ mua sắm siêu thị.

Dự án kết thúc thuận lợi, dạo gần đây cậu cũng rảnh rỗi hơn.

Thường Ninh ngồi xuống ghế, viết vào giấy ghi nhớ: “Tã giấy, sữa bột, xe đẩy trẻ em…”

Quyết định dùng thẻ mua sắm luôn cho tiện.

Tiếng bước chân vang lên phía sau, Thường Ninh xoa cổ, ngẩng đầu chậm rãi. Ánh mắt cậu chạm phải Thương Diễn.

“Thường tiên sinh đang chuẩn bị đồ cho em bé à?” Thương Diễn bước tới gần, cả người cao lớn bao trùm lấy bóng Thường Ninh đang ngồi.

Đi làm thì phải xưng hô theo chức vụ.

Thường Ninh cười cười: “Cũng chỉ có việc này là tôi có thể giúp được Yến Yến thôi.”

“Cẩn thận thật đấy, biết đâu cô ấy sẽ hồi tâm chuyển ý.” Thương Diễn nhìn thẳng vào mắt cậu, khẽ cong môi, liếc mắt xuống tờ ghi chú.

“Để tôi đi cùng cậu, tiện thể chở cậu về. Coi như cảm ơn cậu thời gian qua đã nấu bữa tối. Rất hợp khẩu vị tôi.”

Thương Diễn cười nhã nhặn. Hắn cao hơn Thường Ninh một cái đầu, giờ Thường Ninh ngồi nên càng bị bóng hắn bao phủ hoàn toàn.

Khoảng cách giữa hai người gần quá mức. Thường Ninh chỉ cần cử động là chạm phải người hắn.

Cậu hơi nhíu mày, định từ chối, nhưng Thương Diễn cứ nhất quyết muốn giúp.

“Tiểu Ninh, khách sáo với đàn anh làm gì?” Câu nói ấy được nói quá mức tròn trịa, còn khéo léo lôi thêm một tầng quan hệ mờ ám ra giữa hai người, khiến người nghe không thể bắt bẻ.

Thường Ninh đành mỉm cười đáp lại: “Vậy cảm ơn giám đốc trước.”

Tan tầm, Thường Ninh thu dọn đồ đạc, vào phòng nghỉ gọi cho Lâm Yến Yến. Chuông reo mãi không ai nghe máy.

Chắc hôm nay về trễ, lại bị mắng cho xem.

Thường Ninh gãi đầu, ngón tay luồn vào tóc, mệt mỏi tựa vào tủ, cắn môi, gửi tin nhắn giải thích lý do về muộn.

“Tiểu Ninh, đi thôi.” Thương Diễn tới gọi.

Thường Ninh cất điện thoại, tháo kính, bước ra ngoài: “Vâng.”

Tan tầm rồi thì không cần đeo kính nữa.

Siêu thị lớn thế này, đi mua sắm với giám đốc làm Thường Ninh hơi ngại. Nhưng vì phải chọn đồ cho em bé nên cũng chẳng rảnh mà nghĩ nhiều.

Hai người đi tới khu trẻ em.

Thương Diễn thong thả đẩy xe, kiên nhẫn đi sau lưng cậu.

Hắn thấy Thường Ninh lại đeo kính, chăm chú đọc từng dòng hướng dẫn sử dụng. Tã giấy, khăn giấy, quần áo… đủ thứ vụn vặt.

Hai người dừng lại trước kệ xe đẩy trẻ em. Thường Ninh thử đẩy vài cái, cuối cùng chọn một chiếc xe màu hồng phấn.

Cậu cong môi cười nhẹ, rất hợp với một bé gái đáng yêu.

Thường Ninh nhét thêm một con thú bông vào xe, cảm giác mệt mỏi cả ngày cũng tan biến vào khoảnh khắc ấy.

Dạo xong một vòng, Thường Ninh nhìn giỏ xe đầy ắp, mới nhận ra Thương Diễn chưa chọn lấy một món.

Cậu hơi ngại, hỏi: “Từ nãy giờ tôi mải mua đồ cho mình. Giám đốc có cần mua gì không ạ?”

Thương Diễn đáp: “Dì giúp việc trong nhà sẽ lo chuyện đó. Tôi đi dạo cùng cậu là được.”

Thường Ninh mím môi, “ừ” một tiếng: “Tôi còn phải mua kem đánh răng. Dầu gội trong nhà cũng hết rồi.”

Tính cách Lâm Yến Yến khá kén chọn, chỉ dùng mấy loại dầu gội đắt tiền.

Thường Ninh không dám đụng vào, từ trước đến giờ chỉ dùng loại siêu thị đang khuyến mãi.

Trên kệ có một loại đang giảm giá. Cậu quay sang nói với Thương Diễn: “Loại này hay giảm giá, rẻ hơn nhiều. Tôi dùng thường xuyên, nhưng chắc vì mùi hơi nồng nên ít người mua.”

Thương Diễn mỉm cười nhìn cậu, khóe môi cong lên, tay siết nhẹ tay cầm xe đẩy.

“Vậy à?”

Hắn khẽ cúi đầu, sát bên tai Thường Ninh. Trước khi cậu kịp phản ứng, hắn đã nhẹ giọng nói:

“Bảo sao… cậu thơm như vậy.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play