Thương Diễn đưa thực đơn cho người phục vụ, khẽ nghiêng đầu nhìn xuống đại sảnh tầng một. Tầm mắt vô thức dừng lại trên một vị khách, đồng tử bỗng co rút, ánh nhìn thoáng chốc trở nên u ám.
Lâm Yến Yến mang chiếc bụng bầu căng tròn, trang điểm lòe loẹt, đứng ở quầy thu ngân tầng một cùng một người đàn ông trẻ tuổi.
Cô ta vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí ngọt ngào của buổi hẹn hò, nhưng trong đầu lại không ngừng tưởng tượng đến cảnh sau khi về nhà—quay lại nơi tồi tàn ấy, tiếp tục đối mặt với kẻ nghèo hèn vô dụng tên Thường Ninh…
Chỉ nghĩ thôi đã khiến tâm phiền ý loạn.
Trước kia, vì muốn sớm nhận bằng tốt nghiệp mà cô ta chấp nhận sống chung với Thường Ninh. Nhưng xui xẻo thay, mấy năm qua Lâm Yến Yến chưa từng đi làm, cái gọi là “bằng tốt nghiệp” chẳng đáng một xu so với kinh nghiệm thực tế.
Giờ đây, cô ta đã ngộ ra điều đó. Muốn thoát khỏi cuộc sống nghèo khó này, chỉ cần chờ đến ngày sinh đứa bé, rồi tiện tay ném nó cho Thường Ninh là xong. Từ đó rũ bỏ mọi ràng buộc, không cần phải giả vờ giả vịt với hắn nữa.
Lâm Yến Yến chủ động khoác tay người đàn ông bên cạnh, ngước nhìn khuôn mặt anh ta. Tuy không đủ cao, không đủ soái, nhưng chí ít cũng có tí “trinh phí”.
Chẳng qua cô ta cũng chẳng thật lòng với hắn.
Nếu không phải hắn biết rõ cô đang mang thai mà vẫn chủ động tiếp cận, cô ta còn lâu mới đi hẹn hò với hạng người như vậy.
Nghĩ đến đây, Lâm Yến Yến u oán bĩu môi.
Khi cô ta ngửa đầu, giả vờ muốn hôn, khóe mắt bỗng liếc thấy bóng người ở tầng hai.
Khoảng cách dù xa, nhưng chỉ một ánh nhìn, Lâm Yến Yến đã bị người đàn ông ấy thu hút.
Gương mặt quá đỗi tuấn tú, thân hình rắn rỏi. Hắn tựa lưng vào ghế, dáng ngồi lười biếng nhưng vẫn toát lên khí tràng mạnh mẽ.
Một người đàn ông mang đậm khí chất alpha, trang phục xa hoa mà không phô trương, từng đường cắt may đều vừa vặn đến hoàn mỹ—vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp đặt riêng.
Chỉ đơn giản là ngồi đó, nhưng khí thế của hắn đủ khiến người ta không dám coi thường. Gương mặt lạnh băng, ánh mắt lại ẩn chứa nét cười nhu hòa.
Trước mặt hắn còn có một người đàn ông khác đang cúi đầu, do góc độ hạn chế, Lâm Yến Yến chỉ thấy được sườn mặt và sống mũi cao thẳng.
Làn da trắng đến chói mắt.
Màu da ấy rất giống Thường Ninh, chỉ khác ở chỗ người kia không đeo kính.
Lâm Yến Yến nhất thời hoảng hốt, ánh mắt vô thức dừng lại trên người Thương Diễn. Người đàn ông này hoàn toàn trúng gu cô ta, như thể số mệnh đã định sẵn cô sẽ vì hắn mà say đắm.
Còn cái tên Thường Ninh kia... Lâm Yến Yến khẽ cắn môi. Với trình độ của Thường Ninh, làm sao có thể quen biết nhân vật cấp bậc như vậy? Càng đừng nói đến chuyện cùng nhau dùng bữa tối.
Cô ta cảm thấy ánh mắt của người đàn ông anh tuấn kia đang dừng trên mình. Bản năng thôi thúc cô ta muốn rút tay ra, phủi sạch quan hệ với người đàn ông bên cạnh.
Lâm Yến Yến nhanh chóng ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, cố ý run nhẹ, mong lưu lại ấn tượng tốt nhất.
Chỉ tiếc là chiếc bụng to chẳng thể nào che giấu nổi. Trong lòng cô ta bắt đầu ngứa ngáy, lần đầu tiên hối hận vì sự phóng túng của mình vài tháng trước.
Tuy cảm thán bản thân có duyên mà chẳng có phận với bạch mã vương tử, nhưng Lâm Yến Yến vẫn rất kích động. Đáng tiếc, ánh mắt ấy đã không còn hướng về phía này nữa.
Người phục vụ bưng món lên. Soái ca mỉm cười, gắp thức ăn cho người đối diện, dịu dàng mời hắn nếm thử.
Trong lòng Lâm Yến Yến tràn đầy hâm mộ.
Người đàn ông bên cạnh đã thanh toán xong, sốt ruột giục: “Nhìn gì vậy? Đi thôi.”
Lâm Yến Yến nuối tiếc quay đầu, bước đi nặng nề.
Cô ta từng có khả năng câu được phú nhị đại khi còn đi học, đồng thời duy trì quan hệ mập mờ với vài người khác. Thành tích “hào quang” ấy cuối cùng bị cha mẹ phú nhị đại phát hiện.
Trong hoàn cảnh đó, dù con trai họ có si mê đến mấy, cũng sẽ bị gia đình cấm cản.
Ngay lúc Lâm Yến Yến rời đi, người đàn ông trong mắt cô ta lại khẽ mở miệng gọi tên:
“Tiểu Ninh, thịt bò ăn ngon không?”
“Rất hợp khẩu vị tôi.” Thường Ninh đáp, giọng điệu có chút thỏa mãn.
Thương Diễn lại gắp thêm một miếng, giọng nhẹ như gió: “Vậy ăn nhiều một chút.”
Hắn đột nhiên thở dài, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Ninh, đứa nhỏ sắp chào đời rồi, tôi có thể làm cha nuôi bé được không?”
Thường Ninh ngước mắt, niềm vui tràn đầy đáy mắt, ánh nhìn sáng rỡ.
Chỉ cần anh đừng vụng trộm mọc cho tôi một rừng cỏ xanh trên đầu, đừng nói làm cha nuôi đứa nhỏ, anh làm cha nuôi tôi cũng được.
“Dĩ nhiên là được, tên của bảo bảo cũng nghĩ xong rồi, gọi là Thường Tư Tư.”
Hệ thống bảo mắt nó to, da trắng, ngoan ngoãn hiểu chuyện, sẽ gọi ba ba một cách ngọt xớt.
Chiêu này độc thật, đánh trúng tử huyệt của cẩu độc thân Thường Ninh. Đứa nhỏ kia vậy mà còn di truyền cả tính cách của cậu.
Tuy trách nhiệm nuôi con khiến cậu áp lực, nhưng điều khiến Thường Ninh day dứt nhất vẫn là nỗi sợ: Nếu buông tay, chờ đến khi đứa bé chào đời, Lâm Yến Yến rất có thể sẽ tìm cách hành hạ nó.
Hệ thống vội vàng xen vào, chột dạ chọc chọc hai ngón tay:
[Sao có thể gọi là độc chứ, chiêu này gọi là… kịp thời thỏa mãn tinh thần ký chủ!]
Hệ thống 68 từng có một ký chủ y chang: vừa vào nhiệm vụ đã phải đi làm xã súc, ngày ngày ngồi tàu điện ngầm, đầu đội sừng dài hai mét, bạn trai thì ngoại tình rồi còn lăng mạ, tức đến bỏ luôn nhiệm vụ.
Từ đó, hệ thống ngoan ngoãn làm việc chăm chỉ mỗi ngày, chỉ để gom góp chút tích phân, đem lại hy vọng cho ký chủ.
Nó âm thầm đánh cược: dù ở trong thế giới chân thật đến cực đoan, chỉ là một người bình thường trong trò chơi, Thường Ninh cũng sẽ không thể trơ mắt nhìn một đứa trẻ vô tội bị hại chết bởi chính mẹ ruột vì ham giàu.