Mẹ Trương đi trong mùa đông đấy, trong một năm này, bà cũng không sinh bệnh nặng gì cả, nhưng thân thể lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ già yếu. Bà rất lạc quan, có tinh thần lại đan chút áo len: “Để lại cho con mặc.” Bà rất ưa thích nói chuyện phiếm cùng Tăng Vũ và Tăng Văn, Tăng Vũ còn cõng bà trên lưng đi ra ngoài dạo phố, Tăng Văn ở bên cạnh nắm tay bà.
Du Hành vô cùng khổ sở, anh có để Trường Thọ đan cho bà, có lẽ kéo dài hai năm hoặc năm mười năm, thế nhưng mẹ Trương lại cực kỳ rộng rãi, chờ mong đến ngày gặp lại chồng mình.
Bà nói: “Bây giờ mẹ đã già như vậy, cha con còn nhận ra mẹ không?” Du Hành chải tóc cho bà, chải tóc thẳng nếp gọn gàng đẹp đẽ, để bà mặc để áo len đỏ cùng đội mũ len đỏ, như một bà lão đang có chuyện vui mừng.
Anh khen ngợi bà: “Chắc chắn nhận ra, nhận không ra mẹ cứ thu thập cha đi.” Mẹ Trương liền cười rộ lên, nói mẹ không nỡ đánh ông ấy, mẹ nhớ ông ấy. Lúc này còn lấy hủ tro cốt và bài vị của chồng bà lau mấy lần.
Vì vậy, trong tay Du Hành đã chuẩn bị sẵn Trường Thọ đan, chỉ chưa cho bà ăn.
“Mẹ, mẹ không muốn ở cùng con sao?” anh lôi kéo tay mẹ Trương, khổ sở nhìn bà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT