“Cháu cũng muốn, ăn sống cũng được.” Triệu Húc cũng mang bộ mặt như ăn khổ qua, Quan Liên nghe thế không khỏi dở khóc dở cười: “Trước kia ở nhà cháu đều không chịu ăn, bây giờ có muốn cũng không có đâu.” 
“Chờ một chút, không phải đang xây dựng thêm khung trồng rau trên nước sao, đến lúc đó trồng được nhiều loại rau thủy sinh hơn, chúng ta cũng có thể được chia một ít rồi.” Du Hành an ủi hai câu.
Cơm nước xong xuôi, bọn họ lại không có chuyện gì để làm rồi. Thật ra trên thuyền có cung cấp công việc đấy, ví dụ như mở đầu là gieo trồng trên nước trong căn cứm nuôi rau quả thủy sinh, còn có bãi chăn nuôi vịt ngỗng, cũng cần công nhân đi bắt cá tôm làm thức ăn gia súc. Bây giờ trên thuyền chính là một xã hội vận chuyển loại nhỏ, cũng đều có ba mươi sáu ngành nghề, nhưng vẫn khó tìm công việc lắm, nhiều người như vậy sức cạnh tranh rất lớn.
Những người như bọn họ không có công việc, cũng chỉ có ba bữa cơm miễn phí mỗi ngày, Du Hành ở đây nửa tháng, vừa đến lúc phát quần áo mùa thu, mỗi người hai bộ, muốn nhiều hơn cũng không có.
Đây là phân phối cơ bản nhất rồi, không đói chết, không thiếu áo mặc, nhưng cứ sinh sống như thế này thật quá mất mặt rồi.
Đi lên thích ứng nửa tháng, Du Hành liền suy nghĩ tìm chuyện để làm, anh định tích lũy thêm nhiều điểm lao động —— đây là “tiền tín dụng” mới phổ biến trên thuyền đấy, có thể dùng để mua sắm và nâng cao đãi ngộ cuộc sống của mình, nếu anh muốn thêm đồ ăn, trừ điểm lao động là được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play