Du Hành cũng không biết cháu trai và con dâu của nguyên chủ đã lên thuyền, thuyền Hồ Mật lên cũng không phải chiếc anh đang ở, coi tình hình đó… khả năng gặp được vô cùng vô cùng thấp rồi.
Anh chuyên tâm vào sự nghiệp đánh bắt cá của mình, ngẫu nhiên còn một mình hành động, nhân cơ hội lấy đồ trong nhẫn trữ vật ra cho đoàn người thêm đồ ăn: “Không đắt không đắt đâu, đến tối chúng ta cùng nhau ăn.” Trong nhẫn trữ vật chỉ có gạo và mì, ngược lại trong đó cũng có bếp cồn, thế nhưng chỗ ở của bọn hắn hầu như không có điều kiện nấu nướng.
Quản lý cũng đã nói điều lệ trên thuyền, cấm tự mình thổi lửa nấu cơm, hình phạt cao nhất có thể loại bỏ tư cách cư ngụ ở trên thuyền.
Phòng ngừa những thứ này để lâu hư mất, anh dứt khoát đưa từng bao đến nhà họ Triệu ở Cao Nguyên Tứ Lý, Triệu Thụ một mình chăm sóc hai người già, mặc dù anh và bọn Tăng Bình Niên thường xuyên đi qua nhìn xem, đồ vật mang qua đa phần đều là cá, gạo và mì là trân quý lắm đấy.
Sau khi đưa đến nhà Triệu Thụ, bọn họ khó có được nấu một bữa cơm, bây giờ khu ký túc xá vô số chỗ trống, tùy tiện tìm chỗ nấu cơm rất đơn giản. Ăn xong còn mang về, trên thuyền không cho nấu cơm, nhưng lại không cấm không cho mang đồ ăn làm sẵn lên thuyền đấy.
“Trên thuyền trôi qua không tốt à? Có phải không có cơm ăn hay không?” Bà Triệu thấy con rể và cháu ngoại trai vùi đầu ăn cơm, vô cùng đau lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT