Hạ Miên lại trở về nhà mẹ đẻ.
Phu quân vẫn chẳng chịu về nhà, trong nhà còn có một tiểu ca nhi, người ta có con rồi, cứ dùng con cái để ép hắn,chị em dâu thì khó sống chung, chị dâu cả lại là tiểu thư nhà giàu trong huyện thành, khi gả sang đây đã mang theo không ít của hồi môn. Tuy nhan sắc không bằng hắn, nhưng vừa có con vừa có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, hiện tại cũng là kẻ chuyên bắt nạt, chèn ép hắn mọi bề.
Cha mẹ chồng cũng không xem trọng hắn . Cha chồng suốt ngày giục hắn học chữ, học thêu thùa may vá, nhưng hắn biết gì mà học? Mẹ chồng thì bận chơi với cháu, chẳng rảnh mà quan tâm hắn, mọi việc trong nhà đều do chị dâu lo liệu, bà cũng lười quản, còn sau lưng gọi hắn là "mỹ nhân đèn lồng", chỉ có thể ngắm chứ chẳng dùng được.
Hắn sống ở nhà chồng tuy không lo ăn mặc, cũng chẳng cần làm việc, nhưng trong lòng lại luôn thấy trống rỗng, vô vị. Ở nhà mẹ đẻ còn hơn, trong thôn toàn là nông dân, mỗi lần nhìn thấy hắn đều như gặp được hoàng thân quốc thích, mặt mày hớn hở, khen nức nở.
“Miên Miên, ăn miếng dưa hấu đi.” Mẹ Hạ Miên cắt dưa hấu mang vào phòng, nói: “Dưa này người ta chở từ bãi cát lên bán, ngọt lắm đấy, con nếm thử xem.”
“Vâng.” Hạ Miên xoay người rời giường, cầm một miếng dưa ăn thử, “Ngon… nhưng vẫn không ngọt bằng dưa trong thành.”
“Cái đó thì tất nhiên không sánh được rồi.” Mẹ Hạ Miên cười đáp, “Cha mẹ chồng con ăn toàn sơn hào hải vị, mặc toàn gấm vóc lụa là, thứ gì ngon mà chưa từng ăn qua?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT