Mộ Triều Vân từ nhỏ đã là nữ nhi được Long Thuận hoàng đế sủng ái nhất.
Mẫu phi của nàng – Đức phi – là người dịu dàng, thông tuệ, lại biết giữ phận, được ví như một đóa giải ngữ hoa trong hậu cung, là người mà hoàng đế vừa quý trọng vừa an lòng. Mộ Triều Vân kế thừa thông minh trời sinh, không chỉ đọc sách hiểu chữ mà đến cưỡi ngựa, bắn tên cũng vượt xa các hoàng tử công chúa khác. Long Thuận hoàng đế từng nói: “Nha đầu này có phong phạm của trẫm, chỉ tiếc là thân con gái.”
Thành cũng vì sủng, mà bại cũng từ sủng. Hoàng ân dành cho Mộ Triều Vân mang đến vinh quang tột đỉnh, nhưng cũng khiến nàng trở thành cái gai trong mắt người khác. Có vài người, tâm địa nhỏ hẹp đến nỗi, đến một nữ tử cũng không dung nổi.
Mộ Triều Vân trưởng thành trong những đổi thay không ngừng nơi hoàng cung. Năm nàng mười sáu tuổi, một lần xuất cung đến thăm ngoại tổ mẫu, suýt nữa xảy ra chuyện trên đường. Từ đó, hoàng đế liền sai người đưa tới một nhóm thị vệ mới cho nàng.
Thích Thanh Tiêu chính là một trong số đó.
Chẳng bao lâu, Mộ Triều Vân đã để ý đến thị vệ này. Hắn diện mạo tuấn tú, dáng người cao gầy, lưng thẳng như tùng, dù khoác trên mình bộ áo giáp đen giản đơn của thị vệ, cũng không che nổi phong tư mỹ lệ.
Nhưng hắn lại trầm lặng, ít lời, hỏi gì đáp nấy, tuyệt không dư một chữ. Khi ở cùng mấy thị vệ khác, Cố Chiêu là người ổn trọng nhất, Diệp Lăng nhỏ tuổi nhất, cũng là người hay ba hoa nhất, luôn không nhịn được muốn mở miệng. Chỉ riêng Thích Thanh Tiêu như một khối gỗ, im lặng đứng yên một chỗ, nếu không để ý kỹ, có lẽ người ta còn không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play