“Trời ơi!” Hạ Thanh Đào bị bóng dáng to lớn phía sau Lục Tùy dọa cho giật bắn mình, mãi đến khi nhìn rõ mới nhẹ nhõm: thì ra là một con sơn dương hoang, chỉ là con này vóc dáng quá chắc nịch, thoạt nhìn chẳng khác gì dã thú dữ tợn, nên y mới nhìn nhầm. “Là sơn dương hoang đó mà!”
“Ừ.” Lục Tùy dắt sơn dương vào nhà, Đại Môn cũng chạy theo vào, hào hứng nhảy lên nhảy xuống.
Hạ Thanh Đào như thường lệ đóng cửa, nhưng lần này lại cảm thấy mình không còn chút sức lực nào, đến cả hòn đá chặn cửa cũng chẳng thể nhấc nổi.
“Để ta.” Lục Tùy tiện tay treo sơn dương ở góc lều, rồi quay lại giúp y đóng cửa.
Hạ Thanh Đào nhận lấy cây đuốc trong tay Lục Tùy, tiện thể cẩn thận quan sát một lượt —— ừm, không bị thương, cũng không có vết máu, chỉ là y phục bị cành cây quệt rách mấy chỗ, còn có vài chiếc lá vẫn mắc lại trên vai áo.
Cửa đóng kỹ rồi, hai người cùng đi vào trong.
“Ta đợi huynh nãy giờ, cơm canh cũng phải hâm lại một lần, chắc giờ cũng vừa ăn được rồi.” Hạ Thanh Đào nói, vừa đi dập lửa trong bếp lò.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT