Nụ cười trên môi Lặc Bắc Thành tắt ngúm. Anh tiến lên, lạnh lùng hỏi: “Bà đến đây làm gì?”
"Mẹ đến đây làm gì ư? Con hỏi mẹ đến làm gì?" Tôn Bình chỉ tay vào Lặc Bắc Thành, gào lên: "Con lên núi bắt được heo rừng mà không thèm báo cho người nhà một tiếng nào sao?
Nếu không phải có người tốt bụng chạy đến báo cho mẹ biết con đang bán thịt heo ở đây thì mẹ còn chẳng hay biết gì!"
Triệu Vân Sơ cười lạnh: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì trong bản thỏa thuận phân chia tài sản có ghi rõ, ai sống cuộc sống của người nấy, không can thiệp vào nhau.
Hôm nay bà lại giở trò gì đây?"
"Triệu Vân Sơ, mày là con ranh không được dạy dỗ, đến giờ còn không chịu gọi tao một tiếng mẹ, không có phần mày lên tiếng ở đây." Tôn Bình ỷ đông hiếp yếu, cho rằng mình nắm chắc phần thắng.
Sắc mặt Lặc Bắc Thành tối sầm, gằn giọng: "Bà muốn mắng tôi thì mắng, nhưng không được phép mắng Vân Sơ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play