Lặc Bảo òa khóc nức nở: “Bà nội không cho con ăn cơm, bảo con về đây xin mẹ.”
"Ba con không quản sao?" Lý Thu ôm con gái vào lòng, cảm thấy tủi thân vô cùng. Chỉ vì cô ta sinh con gái nên từ nhỏ đã bị đối xử chẳng khác nào cỏ rác. Có khi còn không bằng con gà trong sân, gà còn không bị bỏ đói, vậy mà con gái cô ta lại thường xuyên phải chịu cảnh bụng rỗng.
Lặc Bảo mếu máo: “Ba không quản con, ba ngồi ăn rồi. Hôm nay bà nội làm trứng rán, thơm lắm! Con thèm quá nhưng không được ăn.”
Lý Thu nghiến răng ken két: “Bảo Nhi ngoan, con đừng khóc nữa, sang tháng mẹ sẽ làm trứng rán cho con ăn.”
"Vâng ạ. Con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt heo rừng." Vẻ mặt uất ức của Lặc Bảo biến mất.
"Con còn muốn ăn thịt heo rừng? Mẹ lấy đâu ra thịt heo rừng cho con ăn?" Lý Thu buột miệng nói.
Lặc Bảo ngẩng đầu: “Nhà chú Hai có mà, bà nội vừa nói, hôm nay chú Hai bà được một con heo rừng rất to, trong nhà có rất nhiều thịt, nhưng không cho nhà mình ăn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT