Lặc Bắc Thành đưa tay véo mũi Triệu Vân Sơ: "Vân Sơ, em nghĩ ra cách hay lắm. Như vậy chúng ta không cần ra tay, bọn họ cũng tự gây sự với nhau.
Căn nhà đó vốn dĩ là do anh gầy dựng, nếu không có công sức của anh suốt mấy năm qua thì bọn họ sao có thể sống sung sướng như vậy.
Bây giờ, chúng ta chỉ thuận nước đẩy thuyền, khuếch đại mọi chuyện lên mà thôi. Kết quả cuối cùng ra sao, quyền quyết định vẫn nằm trong tay bọn họ."
"Lát nữa bọn họ đến, anh đừng lên tiếng." Triệu Vân Sơ cầm lấy chiếc lược, định chải lại tóc. Cô không quan tâm lắm đến chuyện tiền bạc, coi như là bỏ tiền ra mua vui vậy.
Lặc Bắc Thành đưa tay ra: “Vân Sơ, đưa lược cho anh, anh chải tóc cho em.”
“Bắc Thành, anh biết chải tóc sao?” Triệu Vân Sơ đưa lược cho anh. Tóc cô rất dài, hơn nữa lại không thể gội đầu thường xuyên nên rất khó chải. Mấy ngày nay, cô chỉ buộc tóc qua loa cho gọn.
Lặc Bắc Thành cười nói: “Hồi nhỏ anh thường chải tóc cho em gái, lâu dần cũng quen tay, mấy kiểu tóc đơn giản anh đều chải được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT