Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, soi sáng cả một vùng. Xung quanh đống lửa không có cây cối, tránh trường hợp hỏa hoạn.
Triệu Vân Sơ thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới phát hiện ra bụng mình đang kêu gào thảm thiết. Bận rộn cả đêm, chắc chắn mọi người đều đói rồi, chỉ là vì quá căng thẳng nên không nhận ra mà thôi.
“Thành Thành, chúng ta ăn tối thôi nhỉ?”
Lặc Bắc Thành gật đầu, anh bất chợt nhìn thấy xác sói dưới đất, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
“Tối nay chúng ta ăn thịt sói nướng đi, mọi người thấy sao?”
Vu Dương cười nói: “Ý kiến hay. Nhiều sói như vậy, chúng ta không ăn thì thật là lãng phí. Thật ra, tôi cũng hiểu, bọn họ lên núi săn trộm chủ yếu là vì tiền. Nhưng bọn họ không hề nghĩ đến, trên núi có rất nhiều nguy hiểm, mỗi năm không biết có bao nhiêu người giống như bọn họ bỏ mạng trên núi. Cho dù chúng ta có ngăn cấm thế nào, những chuyện như thế này vẫn thường xuyên xảy ra. Thị trấn nhỏ bé như chúng tôi, bình thường cũng chẳng có vụ án nào để xử lý, chỉ có thể để mắt đến bọn họ, giảm thiểu tình trạng săn bắt trái phép, coi như là cứu mạng bọn họ. Đáng tiếc, hôm nay chúng ta đến muộn.”
Triệu Vân Sơ nói: “Mỗi người đều có số phận của mình, đây là con đường bọn họ lựa chọn, không trách ai được, chỉ trách bọn họ tự làm tự chịu. Mọi người đừng nên bi quan nữa, chúng ta đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa. Mau nướng thịt, giải quyết vấn đề trước mắt đi. Nói chuyện có thể no bụng sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play