Lâm Đào sờ trán Vu Dương: “Không sốt mà! Anh có phải nằm mơ giữa ban ngày không vậy? Thứ gì có thể tha đi hơn mười con sói mà không để lại dấu vết? Anh đừng có đùa chúng tôi nữa.”
Vu Dương lùi lại một bước: “Thằng nhóc này, chính là do tôi chiều cậu quá nên mới ngày càng hỗn láo như vậy. Cậu không tin lời tôi nói sao? Nếu không tin, cậu ra ngoài xem thử, xem tôi có lừa cậu không?”
"Không phải chỉ là ra ngoài xem sao? Ai sợ ai chứ!" Lâm Đào lẩm bẩm một câu, rồi rời khỏi hang động, không thèm quay đầu lại, bởi vì anh ta hoàn toàn không tin.
Lặc Bắc Thành cũng đi ra ngoài, Triệu Vân Sơ không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo. Những người khác cũng lần lượt đi ra, muốn xem thử rốt cuộc là chuyện gì.
Lâm Đào hùng hổ đi ra ngoài, kết quả bị sự thật vả cho sưng mặt. Dưới sườn núi, ngoài mấy thi thể bê bết máu thì không hề có bóng dáng của bầy sói. Anh ta dụi mắt, không thể không thừa nhận, Vu Dương không hề nói dối.
Vu Dương chỉ tay về phía sườn núi: “Mọi người nhìn xem, tôi có nói dối không?”
Lặc Bắc Thành đi xuống dưới, cẩn thận quan sát xung quanh, quả nhiên không thấy dấu chân của động vật nào, thậm chí đến cả dấu chân người cũng không có.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play