Lặc Vũ ánh mắt sắc bén, nhìn về phía Tôn Bình đang đứng trên đất, tóc tai rối bời, quần áo toàn cỏ dại và bùn đất. Giống như một kẻ ăn xin trên đường, vừa mới bò lên từ dưới đất.
“Bà điên rồi à? Sao lại dội nước lên giường?”
"Mẹ! Mẹ sao vậy? Sao lại bẩn thế này?" Lặc Như cũng nhìn thấy vẻ ngoài thảm hại của Tôn Bình. Vì lo lắng, nên không để ý đến chuyện bị dội nước.
Tôn Bình ném chậu xuống đất, "Ầm" một tiếng.
“Tôi ở trên núi một đêm. Hai ba con các người ở nhà ngủ ngon lành! Chẳng lẽ các người không phát hiện thiếu mất một người sống sờ sờ trong nhà sao?”
Lặc Vũ chợt hiểu ra: “Bà nói gì? Bà ở trên núi cả đêm. Bà lên núi làm gì? Có phải là đi với đàn ông không? Không thì sao bà lại thảm hại như vậy?”
"Ông nói bậy!" Tôn Bình chỉ tay vào Lặc Vũ: “Lúc tôi lấy ông là con gái còn trinh, sinh con đẻ cái cho ông. Làm bao nhiêu việc, ông lại nghi ngờ phẩm hạnh của tôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT