Tống Viễn Trình ở bên cạnh không nói gì, cảm xúc lẫn lộn. Luôn nhìn Lặc Bắc Thành và Triệu Vân Sơ được Vu Dương tiễn ra cửa. Cảm xúc hoàn toàn bùng nổ, cầm tách trà trên tay, dùng sức ném xuống đất.
Lặc Bắc Thành thật sự là không nể mặt, chẳng qua chỉ là một quân trưởng địa phương? Có gì ghê gớm?
Chuyện thân thế của Lặc Bắc Thành nhất định phải làm rõ. Có lẽ đây là cơ hội của mình, một cơ hội để bước lên đỉnh cao. Anh ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ…
Vu Dương tiễn người về nhà, thấy trên đất một mớ hỗn độn, rõ ràng là do Tống Viễn Trình cố ý ném. Lười để ý đến anh ta, cầm cây chổi bên cạnh bắt đầu dọn dẹp mặt đất.
Tống Viễn Trình bề ngoài tao nhã, trên mặt đeo kính. Nhưng trong lòng lại là một người hẹp hòi ích kỷ. Vu Dương không muốn tiếp xúc với anh ta cho nên mấy ngày nay hai người cơ bản là ngoài chuyện vụ án không bao giờ nói chuyện riêng.
"Vu Dương, anh và Lặc Bắc Thành có quan hệ khá tốt nhỉ?" Tống Viễn Trình nhìn Vu Dương đang quét dọn, khó chịu hỏi một câu.
Vu Dương ngẩng đầu: “Tống tổ trưởng, vấn đề anh hỏi có vẻ không liên quan đến vụ án nhỉ? Tôi có thể từ chối trả lời không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT