Triệu Vân Sơ thở dài: “Anh đừng nghĩ nhiều nữa, có thể bắt được người giao cho công an, anh đã làm tròn bổn phận rồi. Nếu họ thật sự có vấn đề, em tin công an nhất định sẽ điều tra ra. À! Đứa bé cuối cùng được xử lý như thế nào?”
Lặc Bắc Thành: “Đứa bé khá may mắn. Công an có một nữ đồng chí vừa sinh con, có sữa. Đứa bé được giao cho cô ấy, về chuyện sau này thì anh không biết. Hi vọng nó có thể nhanh chóng tìm được ba mẹ, như vậy là kết quả tốt nhất.”
Triệu Vân Sơ gật đầu, cùng với đoàn tàu từ từ di chuyển, cơ thể cô lại bắt đầu khó chịu, nhưng may mắn là lần này có hoa quả. Chỉ cần ăn một chút khi khó chịu, thời gian trôi qua cũng không quá khó khăn.
Chớp mắt một cái đã đến lúc phải xuống tàu. Bởi vì đây là ga cuối, mọi người đều bắt đầu thu dọn đồ đạc. Trong toa tàu tràn ngập tiếng cười nói, bởi vì mọi người đều biết sắp về nhà rồi.
Cái túi đồ ăn kia hầu như đã hết sạch.
Lặc Bắc Thành thu dọn hành lý nhìn mặt trời bên ngoài, chắc là vừa qua buổi trưa.
“Vân Sơ, chúng ta đến ga cũng khá ổn, không quá muộn. Lát nữa anh dẫn em đi đón chuyến xe cuối cùng, trước khi trời tối chúng ta sẽ về đến quân đội.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play