Triệu Vân Sơ bước lại gần, đứng đối diện với Tôn Lỗi, nếu không có Lặc Bắc Thành nhắc nhở, có lẽ cô đã không thể nhận ra người trước mặt chính là Tôn Lỗi.
Anh gầy đến mức hai gò má hóp lại, tóc tai bù xù, làn da ngăm đen, trên mặt đầy rẫy sẹo. So với Tôn Lỗi mà cô gặp cách đây vài tháng, có thể nói là khác nhau một trời một vực.
“Tôn Lỗi, cậu có biết bác gái lo lắng cho cậu đến mức nào không? Bác ấy cảm thấy cậu gặp chuyện không may, suốt ngày đều bồn chồn, lo lắng.”
"Mẹ!" Tôn Lỗi bật khóc, hơn một tháng nay, anh ta như sống trong địa ngục vậy.
Nhìn thấy Tôn Lỗi bị nhiễm virus, Triệu Vân Sơ lập tức quay lại chỗ để hòm thuốc, lấy ra một ống thuốc giải độc. May mà đồ đạc trong không gian của cô đều có thể tự động bổ sung, nếu không với mười mấy ống thuốc giải độc ít ỏi này, cô cũng không biết nên dùng cho ai.
"Vợ, em nói cho anh biết cách sử dụng thuốc giải độc này đi." Nhìn thấy tình trạng của mọi người đều không tốt lắm, Lặc Bắc Thành lo lắng, tốt nhất là nên tiêm thuốc giải độc cho bọn họ càng sớm càng tốt, nếu không anh sợ bọn họ sẽ không trụ được.
Triệu Vân Sơ vừa dùng ống tiêm hút thuốc giải, vừa giải thích: “Chỉ cần tiêm thuốc giải độc vào cơ thể là được, không cần phải tìm ven.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT