Tôn Bình âm thầm rơi nước mắt: “Mẹ cũng không ngờ nó lại có thể trở thành quân trưởng, hình như nó đã lập được rất nhiều chiến công, tất cả đều là đánh đổi bằng mạng sống, nếu không chức vị của nó sẽ không thể thăng tiến nhanh như vậy. Vì nó trở thành quân trưởng, điều kiện sống của gia đình chúng ta đã được cải thiện rất nhiều. Nhưng không ngờ, từ khi nó cưới con bé điên kia, nó đã nhanh chóng điều tra ra thân thế của mình, cắt đứt quan hệ với chúng ta.”
Nghĩ đến dáng vẻ điên loạn lúc ấy, Tôn Bình hận không thể tự tát mình mấy cái. Không biết lúc đó bà ta bị làm sao nữa, như thể bị ma nhập vậy, nói hết mọi chuyện cho Triệu Vân Sơ biết.
Sau đó, bà ta bị bệnh nặng, triệu chứng điên loạn mới thuyên giảm. Hoặc có thể là do bà ta đã nhận ra hiện thực, cho nên mới không còn nói năng lung tung nữa.
Lặc Bân miễn cưỡng chấp nhận sự thật, thì ra Lặc Bắc Thành đã là quân trưởng. Bằng tuổi anh ta, vậy mà Lặc Bắc Thành đã công thành danh toại. Nếu lúc đó bọn họ không bị tráo đổi, có lẽ bây giờ người trở thành quân trưởng chính là anh ta.
“Nếu lúc đó chúng tôi không bị tráo đổi, người trở thành quân trưởng, có phải là tôi không?”
Tôn Bình ngẩn người, bà ta không ngờ con trai lại hỏi câu này, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Lặc Bắc Thành rất chịu khó, có được địa vị như ngày hôm nay, hoàn toàn là do sự nỗ lực của bản thân anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT