Tôn Phong Nghị cười nói: “May mà bà chỉ quên cho muối, nếu cho muối hai lần chẳng phải chúng ta sẽ chết vì mặn sao?”
Dương Lệ Hoa trừng mắt nhìn Tôn Phong Nghị: “Còn không phải tại ông, nếu ông sớm nói cho tôi biết con trai sẽ về nhà thì tôi đâu đến nỗi nấu ăn mà lại quên trước quên sau như vậy?”
Mọi người cười ầm lên, cùng nhau ăn cơm tối, trò chuyện vui vẻ. Thời gian trôi qua, đã gần tám giờ tối.
Triệu Vân Sơ và Lặc Bắc Thành mới xin phép ra về.
Dương Lệ Hoa tiễn bọn họ ra tận cửa, nhìn bọn họ lên lầu, bà ấy mới đóng cửa lại.
“Lão Tôn, hai đứa nhỏ này thật tốt.”
Tôn Phong Nghị nói: “Ừm, tính cách, cách cư xử của bọn chúng đều rất tốt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT