Vu Dương gật đầu: “Anh có biết họ ở đâu không? Từ giờ trở đi, anh hãy để ý một chút, nghe xem họ nói gì với nhau. Lặc Bân ngoài việc tiếp xúc với họ ra, còn có ai muốn tiếp cận anh ta không. Ghi lại tất cả thông tin là anh có thể dùng nó để đổi lấy tiền. Tốt nhất là có thể điều tra rõ ràng những người đó tên gì, ở đâu thì càng tốt.”
Đới Phong nói: “Ông bà cụ đó hình như sống ở đường Nam. Cậu có thể đến đó hỏi thăm, ngày nào họ cũng đi ăn xin ở ven đường. Chắc chắn mọi người đều có ấn tượng, tìm được chỗ ở của họ không khó.”
Vu Dương: “Được! Hôm nay chúng ta tạm thời đến đây, tôi sẽ ở nhà khách bên cạnh bệnh viện. Nếu có gì đặc biệt, anh có thể đến đó tìm tôi.”
Đới Phong gật đầu, hôm nay đúng là ngày may mắn của anh ta. Anh ta và Vu Dương từng ở chung một đơn vị. Sau này, mỗi người một ngả, đều trở về quê làm cảnh sát. Vì giao thông không thuận tiện, nên họ ít liên lạc, thỉnh thoảng gọi điện thoại hỏi thăm nhau. Cách đây không lâu, anh ta nghe nói Vu Dương không làm đội trưởng nữa, mà đến thành phố làm ăn. Ban đầu mọi người đều không tin anh ta, không ngờ chưa đầy hai tháng, Vu Dương đã xây được nhà mới, không nợ nần gì. Lúc đó mọi người mới biết anh ta đã phát tài rồi. Cảnh sát tuy là nghề được mọi người nể trọng, nhưng thu nhập thực sự không cao, chỉ đủ trang trải cuộc sống.

Vu Dương rời khỏi bệnh viện, đến đường Nam, hỏi thăm một lúc thì tìm được địa chỉ nhà bà cụ.
Nấp ở ngoài tường, Vu Dương quan sát một lúc. Trong căn phòng nhỏ bé đó, có bốn người lớn và một đứa trẻ sinh sống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play