Lặc Bắc Thành hỏi: “Nếu con nói với bác, chân của con không thể chữa khỏi, sau này sẽ trở thành tàn phế, vậy bác có còn nhận con là con trai không?”
"Lặc Bắc Thành, con đang nói gì vậy?" Lặc Dĩ Thâm tức giận, đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, sau đó nói: “Con là con trai của ta, trên người con chảy dòng máu của ta, sao ta có thể bỏ rơi con được? Cho dù con trở thành tàn phế, ta cũng sẽ chăm sóc con cả đời. Tất cả đều là lỗi của ta, nếu như ta cẩn thận hơn thì chuyện này đã không xảy ra, con cũng sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.”
Mắt Lặc Dĩ Thâm đỏ hoe, cả đời ông chưa từng khóc bao nhiêu lần, nhưng hôm nay ông thực sự muốn khóc một trận cho thỏa. Ông trời trêu ngươi ông quá, tại sao lại không để ông biết sự thật sớm hơn?
Lặc Bắc Thành rất cảm động. Vừa rồi, anh chỉ thuận miệng nói thử, vậy mà Lặc Dĩ Thâm đã phản ứng dữ dội như vậy.
“Chân của con bây giờ đã khỏi hẳn rồi. Vừa rồi, con chỉ muốn thử lòng bác thôi.”
“......" Lặc Dĩ Thâm ho khan mấy tiếng, tức giận đến mức không nói nên lời.
Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play