Lặc Dĩ Sâm cười nhạt: “Ông nói thế mà nghe được à? Tôi nuôi nấng nó? Tại sao tôi phải nuôi nấng nó? Nếu không phải hai người đánh tráo con cái, tôi có thèm nuôi nó không? Lặc Vũ, ông đừng có lo chuyện bao đồng nữa, lo cho bản thân mình trước đi. Tôi đã cho bác sĩ kiểm tra rồi, do hai người đi đường dài suốt đêm nên đã bỏ lỡ thời gian vàng để điều trị. Chân của hai người không còn khả năng hồi phục nữa. Vì vậy tôi sẽ không trừng phạt hai người nữa. Hình phạt của ông trời dành cho hai người đã đủ rồi, cả đời này hai người sẽ phải sống trong đau khổ.”
Lặc Vũ nhìn đôi chân mình, đưa tay sờ soạng, phát hiện không còn chút cảm giác nào, cũng không còn cảm thấy đau nữa.
“Chân tôi... Tại sao lại thành ra thế này? Lặc Dĩ Sâm, có phải ông đã làm gì chân tôi rồi không?”
"Làm gì chân ông?" Lặc Dĩ Sâm cười nhạo: “Nếu tôi muốn làm gì chân ông, tôi đã sớm ra tay rồi. Chân của ông thành ra thế này là do dùng thuốc giảm đau trong thời gian dài, khiến thần kinh bị tê liệt, hoàn toàn mất đi tác dụng.”
Lặc Vũ bỗng nhớ đến, trước khi lên xe Tống Viễn Trình đã tiêm một lượng lớn chất lỏng vào chân ông ta. Sau khi ông ta ngủ thiếp đi, tỉnh lại thì chân đã không còn cảm giác gì nữa.
Trên đường đi, ông ta lúc tỉnh lúc mê, cũng không quá để ý, không ngờ chân mình đã bị hỏng.
Trước đây chỉ có một chân lành lặn, bây giờ cả hai chân đều bị hỏng, sau này ông ta phải sống sao đây?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play