Bốn phía là bóng tối dày đặc, thứ duy nhất phát ra ánh sáng là một quyển sách lớn lơ lửng giữa không trung. Lưu Cẩn An theo bản năng chạm vào quyển sách đó. Trong chớp mắt, ánh sáng chói chang như mặt trời xé tan màn đêm đen đặc, cậu không thể không giơ tay che mắt, đồng thời nhắm nghiền hai mắt để tránh bị ánh sáng quá mạnh làm bỏng rát. Khi mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng toát. Ký ức ùa về, cậu lập tức nhận ra mình đang ở bệnh viện, không lâu trước vừa mới đánh nhau một trận với Cố Hồng Võ.

“Tiểu An, con tỉnh rồi!” – Khương Thư Lan vui mừng gọi bác sĩ đến kiểm tra.


Lưu Cẩn An đa phần chỉ bị thương ngoài da, Cố Hồng Võ tuy thô bạo nhưng ra tay cũng biết chừng mực. Nhưng chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như thế. Lúc thì cậu kêu đau đầu, khi lại nói mình mơ màng, bác sĩ bước đầu chẩn đoán cậu có khả năng bị chấn động não nhẹ, cần ở lại bệnh viện để theo dõi vài ngày.


Khương Thư Lan đau lòng đến mức lau nước mắt liên tục, Lưu Cẩn An nhìn thấy mà cảm xúc phức tạp. Trong tiểu thuyết, vị quý phu nhân này cũng có cảm tình với cậu, nhưng bất kỳ cảm tình nào đặt cạnh Cố Yên Vui đều trở nên thiên vị và bất công với cậu.

Thế nên, trước khi Khương Thư Lan kịp hỏi han, Lưu Cẩn An đã mở miệng trước:
“Cố phu nhân, con trai bà đánh tôi thành thế này, Cố gia định bồi thường bao nhiêu cho tổn thất của tôi đây?”


“Cái… cái gì mà bồi thường?” – Khương Thư Lan sững sờ.


Lưu Cẩn An còn làm vẻ mặt ngạc nhiên hơn: “Chẳng lẽ Cố gia không định giải quyết riêng? Đưa ra pháp luật cũng được, miễn là Cố gia không sợ mất mặt, không sợ trở thành đề tài cho người ta bàn tán.”

Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị đẩy tung một cách thô bạo, cánh cửa tội nghiệp đập mạnh vào tường vang lên âm thanh chói tai.


Cố Hồng Võ sải bước xông vào, ánh mắt như muốn lóc thịt Lưu Cẩn An:
“Lưu Cẩn An, cậu thật không biết xấu hổ, đồ ăn mày thối tha!”


Hắn ta thậm chí còn giơ tay định tấn công Lưu Cẩn An.

Nhưng không kịp, một đôi tay to đã ngăn lại, người nọ giọng nói đầy phản đối:
“Dừng tay, cậu còn chưa gây đủ rắc rối à?”

Lưu Cẩn An nhìn người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, dần dần liên tưởng đến nhân vật trong tiểu thuyết, rồi đối chiếu với hình ảnh trước mặt – có vẻ người này chính là anh cả của nhà họ Cố, người quản lý Tập đoàn Cố thị, Cố Hồng Văn.


Cậu âm thầm tiếc nuối, thật ra cậu càng mong Cố Hồng Võ ra tay thêm lần nữa – dù sao đây cũng là bệnh viện, càng ầm ĩ thì cậu càng có lợi.

Khi Lưu Cẩn An đang đánh giá Cố Hồng Văn, thì Cố Hồng Văn cũng đang quan sát cậu.


Gầy yếu, môi nhợt nhạt, rõ ràng là do thiếu dinh dưỡng. Duy chỉ có đôi mắt đào hoa, sáng rực rỡ như ánh mặt trời, nhìn quanh lấp lánh – giống hệt Khương Thư Lan.

“Ra giá đi.” – Cố Hồng Văn nhìn xuống Lưu Cẩn An, giọng lạnh lùng.


Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề.

Cuối cùng cũng đợi được câu này, Lưu Cẩn An ngồi thẳng dậy, lưng thẳng tắp.


Đôi mắt đảo một vòng, cậu mở miệng: “Một trăm triệu.”


Cố Hồng Võ là người đầu tiên phản đối: “Một trăm triệu? Cậu đang tống tiền đấy à!”

Ngay cả anh Cố Yên Vui đứng nép sau lưng Cố Hồng Văn và Cố Hồng Võ cũng thò đầu ra, đôi mắt ươn ướt như cún con:
“Anh Cẩn An, em biết anh Hồng Võ đánh anh là sai, nhưng anh cũng đánh lại anh ấy mà! Ba mẹ và các anh kiếm tiền không dễ, có thể bỏ qua cho họ được không? Đều là người một nhà mà…”

Lưu Cẩn An khẽ cười một tiếng, không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Cố Yên Vui.


Cố Yên Vui lạnh cả sống lưng, giống như một con thỏ hoảng loạn, ôm chặt lấy cánh tay Cố Hồng Văn, run rẩy nói: “Anh Hồng Văn, em sợ…”

Cố Hồng Văn ánh mắt càng lạnh, giọng trầm và sắc:
“Lưu Cẩn An, nếu cậu còn dọa Yên Vui, đừng trách tôi không khách sáo.”

“Không khách sáo?” – Lưu Cẩn An bật cười, giọng cười càng lúc càng lớn, biểu cảm gần như điên loạn, khoé mắt ứa lệ:
“Cố Hồng Văn, anh muốn không khách sáo với tôi kiểu gì?”

Cậu túm lấy cổ áo bệnh nhân:
“Là như thằng em trai ngực to ngốc nghếch của anh đánh tôi một trận?”

Rồi kéo áo lên:
“Hay giống cha nuôi tôi, lúc nào cũng cầm chai rượu đâm thủng bụng tôi?”

Xắn tay áo lên:
“Lấy tàn thuốc dí vào tôi?”

Cởi cúc áo, để lộ những vết sẹo ngang vai:
“Hay giống mẹ nuôi tôi, phạt tôi vì ăn vụng sườn của em trai nuôi, lấy dao phay chém vào ngực tôi?”

Những vết thương ghê người ấy, dù đã liền sẹo, nhưng vẫn đủ chứng minh cậu từng bị ngược đãi thê thảm như thế nào.

“Không… không…” – Khương Thư Lan đã khóc không thành tiếng, bà chưa từng nghĩ đến, ở nơi mình không nhìn thấy, con ruột bà lại bị tra tấn dã man đến vậy. Bà cảm thấy vô cùng day dứt với Lưu Cẩn An.

Lưu Cẩn An giơ tay, cho mọi người xem vết đỏ trên mu bàn tay.
Cố Hồng Võ tưởng mình nhìn thấu tất cả:
“Rõ ràng là cậu vừa mới tự cấu, tôi thấy rồi!”

“Đúng thế.” – Cậu không phủ nhận, khoé miệng nhếch lên:
“Cha mẹ nuôi và con họ, thích nhất là véo thịt tôi. Có quần áo che thì người ngoài đâu thấy được họ đánh đập tôi thế nào. Mà vết này tôi tự cấu, chưa ăn thua gì so với họ.”

Khương Thư Lan khóc đến mức không chịu nổi:
“Đừng nói nữa, mẹ cầu xin con, đừng nói nữa…”

Lưu Cẩn An cài lại nút áo:
“Vậy tôi lấy tiền bồi thường nhé?”

Cố Hồng Văn trầm mặc. Một trăm triệu với Cố gia thì không đáng gì, nhưng dòng tiền vận hành của Tập đoàn Cố thị có hạn, một số khoản đầu tư chưa thể thu hồi ngay, tổng vốn lưu động hiện tại cũng không vượt quá hai trăm triệu.

“Cho thằng bé, Hồng Văn, đưa tiền cho thằng bé.” – Khương Thư Lan đau lòng đến cực điểm, chỉ muốn bù đắp cho đứa con này.

“Mẹ…” – Cố Yên Vui thấy Cố Hồng Văn khó xử, vội chen lời:
“Nếu anh Cẩn An đã quay về, sau này chúng ta từ từ bù đắp cũng được, đều là người một nhà, nói đến tiền chỉ làm tổn thương cảm tình. Chẳng lẽ mẹ muốn người ta nói anh Cẩn An vì tiền mới quay về sao?”

Dù ngoài mặt hay trong lòng, đều đang châm chọc rằng cậu chỉ vì tiền.

Lưu Cẩn An cười khẽ:
“Tiểu thiếu gia à, cậu có từng nghĩ đến – bao nhiêu năm nay, tôi là đang phải chịu tội thay cậu đấy. Cậu đánh cắp cuộc đời tôi, khiến tôi đầy thương tích. Chẳng lẽ không nên bồi thường cho tôi?”

Cố Yên Vui không cãi lại được, chỉ biết chui vào lòng Cố Hồng Võ, nước mắt lưng tròng.


Cố Hồng Võ che chở thiếu niên trong ngực, trừng mắt nhìn Lưu Cẩn An, nghiến răng nói:
“Cậu đừng nói nhảm nữa, cậu bị ngược đãi là do cha mẹ nuôi cậu tạo nghiệt, liên quan gì tới nhà tôi?”

Lưu Cẩn An chẳng buồn để tâm đến cái đầu bò này, ngẩng cằm hỏi Cố Hồng Văn:
“Anh thấy sao?”

Cố Hồng Văn trầm ngâm một lát:
“Mẹ, Hồng Võ và Yên Vui, hai người ra ngoài trước. Con muốn nói chuyện riêng với cậu ta.”

Khương Thư Lan định nói gì đó nhưng rồi thôi, ánh mắt đầy khẩn thiết.


Cố Hồng Văn nói:
“Mẹ yên tâm, con sẽ cho cậu ta một lời giải thích vừa lòng.”

Khi mọi người rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người.


Dưới ánh đèn vàng ấm áp đầu giường, hàng mi dài của Lưu Cẩn An rõ ràng, mặt mày như tranh vẽ – đúng là rất giống người nhà họ Cố.

Lưu Cẩn An đoán được phần nào ý đồ của Cố Hồng Văn, không để tâm, khẽ cười:
“Cho tôi một trăm triệu, tôi đảm bảo sẽ không chủ động xuất hiện trước mặt mọi người, sẽ không khiến ba mẹ anh khó xử, càng không làm ảnh hưởng đến cảm xúc của em trai bảo bối của anh – thật là một món hời.”

Cố Hồng Văn đúng là đã có ý định này, nhưng bị Lưu Cẩn An nói toạc ra, anh hơi xấu hổ sờ mũi:
“Tôi cho cậu thêm 5 triệu, coi như bù đắp tổn thất mà Cố gia gây ra. Sau này nếu cậu có yêu cầu gì, có thể đến tìm tôi. Đừng làm phiền người khác nữa.

Lưu Cẩn An nghe rõ ẩn ý của Cố Hồng Văn – không muốn dính líu đến nhau nữa.


Cậu đáp ứng vô cùng sảng khoái.


Người này đâu phải là anh cả tiện nghi gì.


Người này rõ ràng là Thần Tài!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play