Cuối cùng Cố Hồng Văn cũng rời đi, người đáng ghét ấy không còn đứng trước mặt nữa khiến Lưu Cẩn An cảm thấy không khí trong phòng bệnh dường như cũng trở nên tươi mới hơn.
Cuối cùng cũng được thở phào, cậu bắt đầu tập trung nghiên cứu tất cả những gì đang xảy ra trên cơ thể mình.
Nội dung của một cuốn tiểu thuyết xuất hiện từ hư không trong đầu cậu, đồng thời hiện lên cùng với nó là quyển sách kỳ dị mà cậu nhìn thấy khi còn đang mê man.
Ban đầu cậu còn nửa tin nửa ngờ về cuốn tiểu thuyết đó – dù sao kết luận rằng thế giới này là một quyển sách cũng thật sự quá hoang đường.
Nhưng miêu tả trong sách về gia tộc Cố lại hoàn toàn trùng khớp với thực tế, thậm chí cậu còn lợi dụng tính cách của nhà họ Cố để kiếm được một khoản tiền riêng.
Chuyện đó gọi là ăn vạ ư?
Sao có thể gọi là ăn vạ, cậu càng thích gọi đó là một cuộc giao dịch mà cả hai bên đều hài lòng.
Nếu nội dung trong tiểu thuyết là sự thật, thì tận thế sắp tới cũng là sự thật – vận mệnh của nhân loại sắp có biến chuyển lớn.
Lưu Cẩn An hồi tưởng lại nội dung trong tiểu thuyết, vừa nghĩ đến thì trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một quyển sách lơ lửng giữa không trung.
Quyển sách lật mở trong không khí dù không có gió, từng dòng chữ mạnh mẽ hiện lên trên những trang giấy trắng trống trơn:
[Ngày 1 tháng 4 năm 2124, vào lúc 10 giờ sáng, trên toàn thế giới đồng loạt xuất hiện những cực quang rực rỡ. Vô số thiên thạch từ trên trời rơi xuống, trong khoảnh khắc gây ra vô số thương vong, nhân gian trở thành địa ngục luyện ngục.
Từ trường Trái Đất hoàn toàn hỗn loạn, tất cả thiết bị thông tin trở nên vô hiệu, các công cụ dựa vào từ trường đều hỏng hóc.
Các nhà khoa học tìm được một nguyên tố mới từ các thiên thạch, có hoạt tính cực mạnh, có thể dung hợp với hầu hết vật chất.
Họ đặt tên cho nguyên tố mới này là nguyên tố thứ 120 – “Thành”, và gọi loại kim loại chứa nguyên tố này là “thành thạch”.
Họ phát hiện rằng, khi động thực vật hấp thu nguyên tố Thành, sẽ phát sinh biến dị và có được dị năng. Càng hấp thu nhiều nguyên tố này, dị năng càng trở nên mạnh mẽ.
Từ đó, luật pháp sụp đổ, sức mạnh quân sự thông thường không thể kiểm soát được dị năng giả. Nhân loại rơi vào thời đại đen tối – đối ngoại thì tranh giành lãnh thổ với động thực vật biến dị, đối nội thì điên cuồng tranh đoạt thành thạch và tài nguyên.
Lịch sử gọi đó là: Kỷ nguyên tận thế.]
Dị năng… Lưu Cẩn An nhẹ nhàng vuốt ve trang sách, cảm giác ấm áp dưới tay cho cậu biết chất liệu này không phải là giấy bình thường.
Hơn nữa, quyển sách này có thể tồn tại trong ý thức của cậu, còn ghi lại cả những chuyện chưa từng xảy ra, thậm chí có thể xuất hiện từ hư không – những hiện tượng kỳ lạ như vậy, ngoài "dị năng" ra thì không còn cách nào giải thích.
Dường như để đáp lại suy nghĩ clại tự động lật mở.
Cuối cùng dừng lại ở một giao diện với ba chữ to màu vàng rực rỡ: Bảng năng lực.
Ánh mắt Lưu Cẩn An hơi ngưng lại.
“Năng lực: Chống va đập – cấp một?”
Cậu từ khi nào đã thức tỉnh dị năng này?
Chẳng lẽ… bị Cố Hồng Võ đánh một trận lại giúp cậu khơi dậy khả năng kháng va đập?
Còn có chuyện tốt thế này sao?
Cậu thử đấm nhẹ vào cánh tay mình, khẽ nhíu mày – vẫn có cảm giác đau. Nhưng vì không có vật so sánh, cậu cũng không thể xác định năng lực này có tác dụng rõ ràng hay không.
Trừ khi... cậu lại tìm Cố Hồng Võ đánh cậu một trận với lực như trước?
Đùa gì vậy, cậu không có sở thích bị hành hạ!
Dù cho có cần bị đánh thật, cậu cũng không đời nào tìm đến đám người nhà họ Cố.
Lưu Cẩn An đành tạm gác lại bảng năng lực, chợt nghĩ: nếu Dị năng chi thư có thể xuất hiện từ hư không, thì có thể cũng biến mất theo ý thức được không?
Giây tiếp theo, quyển sách liền biến mất.
Cậu vội nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận hình ảnh trong đầu – quả nhiên trong sâu thẳm ý thức, vẫn thấy quyển sách kia đang lơ lửng tại đó.
Thì ra Dị năng chi thư được điều khiển bằng ý thức.
Hiểu rõ điều này khiến cậu cảm thấy yên tâm hơn, mở mắt ra lần nữa.
Trong tiểu thuyết, đến tận lúc chết cậu vẫn không thể thức tỉnh bất kỳ dị năng nào.
Tuy giờ vẫn chưa rõ ràng về năng lực của quyển sách, nhưng chỉ cần có dị năng là cậu đã có tư cách hấp thu thành thạch, lợi dụng nguyên tố Thành để tăng cường thể chất. Ít nhất, cậu cũng có vốn liếng để giữ mạng.
Không cần phải giống như nhân vật trong truyện, mất đi quyền tự kiểm soát cuộc sống, trở thành nô lệ cho cốt truyện, một công cụ hy sinh vì nhóm nhân vật chính.
Trước khi ngủ, Lưu Cẩn An nghĩ: khoảng cách đến ngày tận thế bùng nổ chỉ còn một vòng lặp thời gian. Cậu cần phải nhanh chóng tích trữ vật tư – không đúng, phải kiếm tiền trước đã, giờ túi cậu đang rỗng không.
Cố Hồng Văn làm việc quả nhiên rất hiệu quả, sáng sớm hôm sau cậu đã nhận được một thẻ ngân hàng.
Sau khi xác nhận số dư tại cây ATM gần đó, Lưu Cẩn An lập tức rời khỏi bệnh viện. Thời gian của cậu rất quý giá, không thể lãng phí thêm trên giường bệnh.
Cậu chặn một chiếc taxi, rút ra tờ tiền mới từ số tiền mặt vừa rút, đưa cho tài xế:
“Bác tài, đưa tôi đến cửa hàng điện thoại gần đây, cảm ơn.”
Tài xế liếc nhìn bộ đồ bệnh nhân trên người cậu, ánh mắt dừng lại lâu hơn ở vết thương trên mặt cậu, rồi hỏi:
“Cậu chắc không cần tôi đưa đến bệnh viện à?”
Quả nhiên tài xế này là người tốt hiếm có.
Lưu Cẩn An vẫn ngồi trên ghế phụ, vẻ mặt đầy bi thương:
“Tôi yêu một người đàn ông. Chúng tôi lớn lên bên nhau, tình cảm sâu đậm, nhưng gia đình tôi không chấp nhận. Ba tôi đã đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết, mẹ tôi thì tịch thu điện thoại, cấm tôi liên lạc với anh ấy, buộc chúng tôi phải chia tay.”
Vẻ mặt tài xế đầu tiên là kinh ngạc, rồi lại lộ ra vẻ tiếc nuối: “Sao có thể như vậy được… Đừng buồn nữa, ba mẹ cậu chắc cũng chỉ vì lo cho cậu thôi.”
Nhìn qua là biết bác tài là người từng trải, không vì chuyện cậu yêu đàn ông mà tỏ ra kỳ thị.
Xe lăn bánh, hướng về cửa hàng điện thoại.
Trên đường đi, bác tài không kìm được xoa tay lên vô-lăng, cuối cùng vẫn hỏi:
“Vậy cậu định làm gì bây giờ?”
Lưu Cẩn An không cần suy nghĩ: “Trước hết mua điện thoại liên lạc lại với anh ấy, chuyện còn lại thì tính sau.”
Vừa lúc đèn đỏ, bác tài quay sang khuyên nhủ:
“Cậu còn trẻ, nếu cứ thế bỏ nhà đi, ba mẹ cậu sẽ lo lắng lắm. Cậu nói người đó là thanh mai trúc mã của cậu, vậy chắc cũng chỉ tầm hai mươi tuổi? Anh ta có thể chăm sóc cậu được sao?”
Lưu Cẩn An cụp mắt, thở dài:
“Nhưng không có anh ấy, tôi sống không nổi…”
Đèn xanh bật sáng.
Bác tài định nói gì nữa nhưng đã tới nơi – cửa hàng điện thoại ngay phía trước, không còn thời gian để khuyên thêm.
Tài xế dừng xe bên lề, giọng điệu mang vẻ từng trải:
“Năm đó, tôi cũng từng có một người bạn trai. Tưởng rằng chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau… ai ngờ cậu ấy phản bội tôi, âm thầm về quê kết hôn.”
Lưu Cẩn An nhìn bác tài bằng ánh mắt đầy thương hại:
“Vậy tôi vẫn còn may mắn hơn bác, vì người ấy sẽ không bao giờ phản bội tôi. Bởi vì… anh ấy tên là Tự Do.”
Cậu nhét tờ tiền một nghìn vào túi bác tài, nhanh chóng mở cửa xuống xe, để lại một bóng lưng tiêu sái mà bí ẩn.
Bác tài: ……
Không phải chứ, đầu óc thằng nhóc này có vấn đề hả?
Tại cửa hàng điện thoại, Lưu Cẩn An tùy tiện mua một chiếc điện thoại, từ chối tất cả các gói bảo hiểm, chỉ đăng ký một chiếc SIM mới.
Dựa theo ký ức từ tiểu thuyết, cậu nhập dãy số đã thuộc lòng như in.
“Tu… tu…”
Tiếng chuông chờ vang lên trong tai, Lưu Cẩn An cắn chặt môi, tim đập nhanh chưa từng thấy.
Một giây, hai giây…
Thời gian như bị kéo dài vô hạn, từng giây từng phút đều khiến cậu thấp thỏm không yên.
Cuối cùng, một giọng nói trầm thấp, khàn khàn truyền qua điện thoại:
“Ai đấy?”
Một tia sáng xuyên phá tầng mây dày đặc, rọi xuống nhân gian u ám…