[Mưa như trút nước.

Bệnh viện số một khu an toàn Hoa Bắc.

Đoạn Hải Bình, ánh mắt âm trầm, quét qua những tinh anh của giới y học đang có mặt. Tiếng sấm nổ rền như thể phản chiếu cơn giận dữ trong lòng hắn. Khuôn mặt hắn lúc này như Tử Thần bước ra từ địa ngục.

Đám bác sĩ im lặng như tờ, không ai dám nhìn vào xác của đồng nghiệp bị lưỡi dao xuyên thủng, mùi máu tanh nồng nặc trộn lẫn nước mưa bốc lên khiến người ta muốn nôn mửa.

Trong bầu không khí chết chóc yên lặng ấy, cuối cùng Đoạn Hải Bình lên tiếng:

– Tôi muốn các người cứu sống em ấy. Ai dám nói một chữ "không thể", kết cục sẽ giống hắn ta.

Hắn chỉ vào thi thể trên mặt đất, giọng điệu lạnh băng đến tận cùng, như thể mạng người chẳng đáng giá bằng một câu nói.

Đám bác sĩ tức giận nhưng không dám phản bác. Ai cũng biết thương tích của Lưu Cẩn An không thể cứu được bằng y học thông thường, trừ khi…

Một bác sĩ lớn tuổi không nỡ nhìn thêm cảnh chết chóc, đành quỳ sụp xuống:

– Thương tích của Lưu tiên sinh quá nặng, chỉ có dị năng chữa trị mới có thể cứu sống cậu ấy.

Mà trong toàn bộ khu an toàn Hoa Bắc, chỉ có nhà họ Cố – Cố Yên Vui là có loại dị năng đó.

Đoạn Hải Bình im lặng.

Đám bác sĩ lộ vẻ "quả nhiên là vậy". Ai mà chẳng biết, giữa Đoạn Hải Bình và nhà họ Cố xưa nay không hợp. Trước đó, hắn ta còn vừa uy hiếp vừa dụ dỗ để đưa được cậu thiếu gia Lưu Cẩn An từ nhà họ Cố đi.

Không ngờ lại nghe thấy hắn lên tiếng:

– Được.

Vẻ mặt Đoạn Hải Bình dịu xuống, đôi mắt vốn luôn lạnh lùng và hung tợn, chỉ khi nhìn Lưu Cẩn An mới có chút dịu dàng thoáng qua.

Nhưng lúc này, chút dịu dàng hiếm hoi ấy cũng bị màu đỏ máu thay thế.

Hắn giấu đi vẻ điên cuồng trong mắt, cung kính hôn nhẹ lên trán thiếu niên đang lạnh dần:

– Đợi anh quay lại.]

Nhưng Đoạn Hải Bình đi rồi, mãi mãi không trở lại nữa.

Trong đầu Lưu Cẩn An cuộn trào những cảm xúc xa lạ, theo từng câu chữ trong cuốn sách hiện lên, tay cậu khẽ run. Cổ họng nghẹn cứng như bị thứ gì chặn lại, không thể phát ra âm thanh.

Âm thanh bên kia điện thoại lại vang lên:

– Không nói gì tôi sẽ cúp máy.

– Đừng… đừng! – Giọng cậu nghẹn ngào, chỉ hai từ đơn giản mà như dốc hết sức lực toàn thân.

Hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc suýt vỡ vụn, cậu lên tiếng lần nữa:

– Đoạn Hải Bình, bảy ngày nữa toàn cầu sẽ rơi vào mạt thế. Động, thực vật sẽ dị biến, cả đất trồng cũng không ngoại lệ.

– Cậu là ai? Tại sao tôi phải tin lời cậu?

– Tôi là Lưu Cẩn An. Mọi điều tôi nói đều nằm trong một cuốn tiểu thuyết. Nếu không phải vậy, một người xa lạ như tôi sao biết được số điện thoại cá nhân của anh?

Quả thực, nếu không phải là số cá nhân, Đoạn Hải Bình cũng không kiên nhẫn nghe cậu lâu đến vậy.

– Giỡn cũng phải có giới hạn – giọng Đoạn Hải Bình chất đầy lửa giận – Tôi không cần biết cậu biết số tôi bằng cách nào. Nhưng nếu còn dám gọi lại…

– Anh là người thực sự nắm quyền trong Tập đoàn Đoạn thị, tôi nói không sai chứ?

Bên kia điện thoại im bặt. Cậu biết mình đã đánh đúng điểm. Chuyện này, ngoài một số ít tâm phúc của Đoạn Hải Bình, không ai biết cả.

Chủ tịch xuất hiện trước công chúng, chỉ là con rối được hắn lựa chọn mà thôi.

Tiếp đó, cậu kể lại toàn bộ quá khứ của Đoạn Hải Bình.

Người đàn ông lạnh lùng nghe điện thoại, sát ý trong mắt dần hiện rõ.

Hắn không cho phép bất kỳ ai hiểu rõ mình đến vậy mà lại không thể kiểm soát được người đó.

– Cậu thông minh thật đấy, nhưng tôi ghét nhất có kẻ dám khoe khoang sự thông minh trước mặt tôi – giọng hắn lạnh tanh – Nói đi, ai nói cho cậu những điều này? Cậu muốn gì từ tôi?

Giọng đối phương lại mang theo chút ấm ức:

– Tại sao anh vẫn không chịu tin tôi?

Không hiểu vì sao, câu nói ấy khiến sát ý trong lòng hắn vơi đi phần nào, thay vào đó là sự tò mò.

Hiếm khi, hắn thấy hứng thú:

– Tôi không biết cậu là ai, cũng chẳng biết mặt mũi thế nào. Dựa vào đâu để tin cậu? Muốn tôi tin, hãy lặp lại toàn bộ nội dung về mạt thế trước mặt tôi.

– Anh muốn lừa tôi ra ngoài rồi giết tôi à? Đoạn Hải Bình, anh đúng là lấy oán trả ơn.

Nói là oán, nhưng trong lời cậu lại chẳng có chút căm ghét.

Người này rốt cuộc là ai, sao lại biết rõ về hắn đến vậy, thậm chí hiểu cả tính cách hắn?

Đoạn Hải Bình sinh nghi, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, vẻ mặt lạnh như nước.

Ở đầu dây bên kia, giọng thiếu niên lại vang lên, lần này mang chút ngả ngớn:

– Xin lỗi, làm anh bực rồi. Tôi chỉ muốn nhắc anh sớm chuẩn bị. Sau mạt thế, lương thực sẽ khan hiếm. Chỉ có hợp tác giữa dị năng hệ Thổ và hệ Mộc mới có thể trồng ra nông sản không bị dị biến. Anh có thể tìm cách hấp thu dị năng của hai hệ đó.

– Thiên thạch rơi từ trên trời cũng có thể gom lại, hấp thu tăng cường dị năng.

– Mạt thế sẽ sản sinh ra linh bảo. Đó là thứ tốt, nhưng để lấy được thì phải vượt qua thử thách, sẽ có nguy hiểm nhất định.

– Tôi biết có thể anh không tin tôi, nhưng như người xưa nói: thà tin là có, còn hơn tin là không. Chuẩn bị sớm cũng chẳng mất gì cả.

Đoạn Hải Bình mặc cho cậu lải nhải. Bình thường, hắn đã sớm cúp máy và sai người tra tung tích kẻ gọi.

Kỳ lạ là, lần này hắn lại không làm vậy.

Giọng thiếu niên trong trẻo ấy khiến tâm trạng hắn dịu đi một cách khó hiểu.

– Nếu anh vẫn không tin tôi… – Lưu Cẩn An im lặng hồi lâu. Cậu thật sự lo Đoạn Hải Bình sẽ bỏ ngoài tai tất cả lời mình nói, phí hoài thời gian quý báu còn lại.

Dù có phải trả giá cũng không sao.

Và rồi, Đoạn Hải Bình nghe thấy từ đầu dây bên kia, giọng thiếu niên mang đầy phẫn nộ hét lên:

– Của anh dài 19,8cm, không tin tự đo đi!

Đoạn Hải Bình nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã ngắt kết nối, một lúc sau, hắn như chợt nhận ra điều gì, sắc mặt thoáng đỏ.

Hắn xoa trán, không chần chừ, lập tức gọi cho vài tâm phúc.

Đẩy xe lăn, Đoạn Hải Bình đi tới trước mặt họ.

Bọn họ vội vàng quỳ một gối, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

– Hứa Chiêu Hâm, cậu có ba ngày để gom vật tư, chuẩn bị theo mức dự trữ 10 năm, càng nhiều càng tốt. Đi đi.

– Rõ!

– Chú Dương, phối hợp với cậu ấy. Những người còn lại, kiểm kê tài khoản của Tập đoàn Đoạn thị, rút toàn bộ tài chính có thể dùng.

– Rõ!

Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Đoạn Hải Bình điều khiển xe lăn tiến đến bên cửa sổ.

Bên ngoài, mưa gió đang kéo đến.

Hắn muốn đóng cửa sổ, nhưng với đôi chân tê liệt, một động tác đơn giản như vậy cũng không làm nổi.

Người đàn ông siết chặt nắm tay, bất giác nhớ đến thiếu niên kia.

Nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể truy địa chỉ IP, sau đó phái người đưa Lưu Cẩn An đến trước mặt mình.

Thiếu niên tên Lưu Cẩn An đó biết quá nhiều về hắn, buộc hắn phải đảm bảo cậu ta luôn trong tầm kiểm soát.

Nhưng hắn không làm thế.

Đây là lần đầu tiên hắn đi ngược lại lý trí của mình ——

Bởi vì đến giờ hắn vẫn chưa thể hiểu được… Lưu Cẩn An làm sao biết được… kích cỡ của hắn?

Trong cái gọi là tiểu thuyết kia, rốt cuộc quan hệ của hai người là gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play