Thật là âm hồn không tan.
Lưu Cẩn An cũng không bất ngờ khi người nhà họ Cố có thể nhanh chóng tìm được cậu. Cậu rời Long Thành một cách vội vã, cũng là vì cân nhắc đến thế lực phức tạp của nhà họ Cố tại đây. Chỉ cần có chút động tĩnh, lập tức sẽ bị họ phát hiện.
Mà điều này thì bất lợi cho việc cậu tích trữ vật tư, chuẩn bị đối phó tận thế.
Ban đầu suy nghĩ của cậu rất đơn giản: với năng lực hiện tại, chắc chắn cậu không thể chống lại được nhóm vai chính. Không thể đối đầu, thì tránh xa họ không được sao?
Vân Thành là nơi cậu đã cân nhắc kỹ càng để chọn làm nơi trú ẩn trong giai đoạn đầu tận thế.
Giá cả sinh hoạt rẻ là một lý do, nhưng quan trọng hơn, trong tiểu thuyết có nhắc đến việc ở Vân Thành tồn tại hai loại linh bảo cực kỳ hiếm: một loại giúp chữa lành, một loại có khả năng không gian.
Hai loại linh bảo này vô cùng quý giá và có năng lực mạnh mẽ, Lưu Cẩn An nhất định phải có được.
Nên việc cấp bách trước mắt chính là thoát khỏi những người có quan hệ máu mủ nhưng xa lạ với cậu.
“Tôi đi không từ biệt? Chẳng phải chính cậu và anh trai cậu là người đuổi tôi đi sao? Sao giờ lại quay sang trách tôi?”
Lưu Cẩn An không hề hạ giọng. Sân bay không ồn ào như ga tàu, nên những lời này nhanh chóng thu hút ánh nhìn của không ít người xung quanh.
Khương Thư Lan vốn là quý phu nhân mấy chục năm, đã quen giữ thể diện và sự tao nhã, nên hoàn toàn không thể làm như Lưu Cẩn An – cãi nhau giữa chốn đông người.
Bà định kéo Lưu Cẩn An ra chỗ vắng để nói chuyện riêng.
Nhưng cậu chỉ thản nhiên lùi một bước, tiếp tục nói:
“Còn cậu nữa, đừng tùy tiện gán tội cho tôi. Tôi quen cậu à? Tại sao lại bôi nhọ tôi? Mới mở miệng ra đã nói tôi ghét cậu – vậy cậu nói thử xem, vì sao cậu lại nghĩ tôi ghét cậu?”
Cố Yên Vui cứng họng không trả lời được.
Nói cho cùng, Lưu Cẩn An mới là con ruột thật sự của nhà họ Cố. Chẳng lẽ cậu ta lại muốn thừa nhận mình là kẻ “tu hú chiếm tổ”?
Cậu ta ấp úng nửa ngày, mãi đến khi Cố Hồng Võ – người phụ trách lái xe – và Cố Hồng Văn – người nhận được tin báo – xuất hiện, mới rơm rớm nước mắt nhìn về phía họ.
Cố Hồng Võ nổi giận, xắn tay áo, che chắn cho Cố Yên Vui phía sau:
“Lưu Cẩn An! Cậu còn muốn bắt nạt người ta nữa à? Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần tôi còn ở đây thì cậu đừng hòng!”
Lưu Cẩn An: “…”
Quá điên rồi.
Cậu hơi run, như thể bị nỗi sợ bao trùm. Nhưng giọng nói của cậu vẫn rõ ràng, đủ để tất cả những người xung quanh đều nghe thấy:
“Cố Hồng Võ, anh lại muốn đánh người? Những vết thương trên người tôi chẳng phải đều do anh đánh ra sao? Tôi là em ruột của anh đấy, sao anh nỡ ra tay như vậy?”
“Tôi đã từ bỏ tài sản nhà họ Cố rồi!” – cậu khản giọng – “Tôi chỉ muốn sống yên ổn. Tôi sai chỗ nào? Sao các người nhất định phải ép tôi đến đường cùng?”
Con nhà hào môn tàn sát lẫn nhau? Anh em tương tàn?
Người đi đường bắt đầu tụ tập lại xem.
Nhà họ Cố là gia tộc giàu có số một ở Long Thành, rất nổi tiếng. Người dân rảnh rỗi thì tất nhiên không thể bỏ lỡ chuyện này.
Có người quay video, có người thì thầm bàn tán.
Thậm chí có người còn phát trực tiếp.
Cố Hồng Văn vẫn giữ được bình tĩnh, cho vệ sĩ đến đuổi người quay video, còn bản thân thì nhỏ giọng nói với Lưu Cẩn An:
“Cậu còn làm ầm lên nữa thì đừng hòng lấy được 100 triệu kia.”
Hiện tại thời gian gấp gáp, Lưu Cẩn An chưa thể chuyển số tiền trong thẻ sang tài khoản cá nhân. Nếu Cố Hồng Văn thật sự đóng băng thẻ ngân hàng, cậu chẳng còn biết làm sao.
“Tôi có điều kiện,” Lưu Cẩn An lạnh nhạt nói,
“Thứ nhất, anh đưa mẹ anh và Cố Yên Vui đi khỏi đây. Thứ hai, số tiền đó là của tôi, từ nay về sau anh không được can thiệp.”
Mọi người đều là người thông minh, Cố Hồng Văn hiểu ý cậu: đừng có điều tra đường đi tài chính nữa.
Anh ta gật đầu đồng ý.
Chỉ có Khương Thư Lan là không cam lòng, vẫn cứng đầu không chịu.
Cố Hồng Văn liếc Cố Hồng Võ đầy ẩn ý. Hắn hiểu ngay, thừa lúc Lưu Cẩn An sơ hở, dùng cạnh tay đánh mạnh vào cổ cậu.
Một cơn đau nhói ập tới, Lưu Cẩn An gần như đứng không vững, bị đẩy ngã xuống đất.
Cậu quay đầu lại nhìn người đánh mình – đúng là Cố Hồng Võ – liền lớn tiếng kêu:
Cố Hồng Võ đứng chết trân. Là một vận động viên boxing chuyên nghiệp, từng giành nhiều giải trong nước, hắn tinh thông tán thủ, vật lộn và karate. Với một cú đánh như vậy, lẽ ra đối phương phải ngất xỉu mới đúng.
Theo kế hoạch ban đầu, hắn chỉ cần đánh Lưu Cẩn An ngất đi, rồi nói là người ta bị tụt huyết áp. Mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Nhưng không ngờ, cú đánh lại không ăn thua, Lưu Cẩn An vẫn còn sức để la lên!
Đám đông tụ tập càng lúc càng nhiều, nhân viên an ninh của sân bay cũng chạy tới.
Cố Hồng Võ lo lắng hỏi Cố Hồng Văn:
“Anh cả, giờ phải làm sao đây?”
Cố Hồng Văn cau mày – mọi chuyện đã hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát.
Sân bay lập tức can thiệp, cả bốn người nhà họ Cố và Lưu Cẩn An bị đưa về phòng an ninh.
Khác biệt là, Cố Hồng Võ bị áp giải vào vì đánh người, còn Lưu Cẩn An thì được mời vào để lấy lời khai.
Trên đường đi, Cố Yên Vui không ngừng khóc:
“Mọi người hiểu lầm rồi, anh Hồng Võ không phải phần tử khủng bố! Anh Cẩn An, anh nói đi, anh là em trai ruột của anh ấy, sao lại để anh ấy bị người ta bắt nạt như thế chứ?”
Lưu Cẩn An coi như không nghe thấy.
Anh trai ruột gì mà ra tay độc ác như vậy?
Hồi tưởng lại lúc nãy, cạu thấy rõ vẻ mặt ngạc nhiên của Cố Hồng Võ – chứng tỏ cú đánh đó đã không đạt hiệu quả như hắn dự tính.
Xem ra là nhờ năng lực kháng va đập phát huy tác dụng.
Sờ vào chỗ cổ vẫn còn đau âm ỉ, Lưu Cẩn An bình thản ngồi trên ghế sofa trong phòng an ninh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Thư Lan.
Thật ra, cậu rất tò mò bà ta sẽ lựa chọn thế nào.
Một bên là “con trai thứ hai” sống chung bao năm, một bên là đứa con ruột mới tìm lại được.
Trong tiểu thuyết, phu nhân họ Cố là người luôn do dự không quyết. Dù thế nào đi nữa, bà ta luôn chọn bỏ rơi Lưu Cẩn An.
Chỉ cần có một lần, chỉ một lần thôi, bà ta đứng về phía cậu, thì cậu cũng không đến mức mang lòng hận thù sâu sắc như vậy với nhóm vai chính.
Nhưng rốt cuộc cậu vẫn chỉ nhận được một câu:
“Chỉ là hiểu lầm thôi. Đây là con trai thứ hai của tôi, còn đây là con trai út. Hai anh em chỉ là đang đùa giỡn với nhau một chút.”
Lưu Cẩn An nở nụ cười lạnh:
“Đúng vậy, thả anh ta đi đi.”
Ân tình nặng nề này cậu đã trả lại hết, không còn gì để nợ nhau.
“Chơi trò gì vậy, nhà ai mà anh em đùa giỡn đến mức có thể đánh nhau suýt chết? Nhìn những người này người đeo đầy vàng bạc, lại chỉ là những kẻ có tâm địa độc ác, thực chất chỉ là mấy kẻ xấu xa, thật đáng ghê tởm!”
Một giọng nói quen thuộc xuyên qua cánh cửa.
Lưu Cẩn An ngước mắt nhìn lên, thấy Hồ Kiến Nghiệp đang kéo hành lý, theo sau là Hồ Đắc Ý mang theo con dao giết heo, và Trương Văn Thiến chống tay vào hông.
Ánh sáng mờ ảo, giống như thần chỉ.