Edit Ngọc Trúc

Bạn lữ

Nhậm Hạc Ẩn không ngờ hôm nay lại có thu hoạch lớn như vậy, không ngờ lại phát hiện được một loại thực vật mới có thể ăn được.

Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, rồi lấy từ trong sọt ra hòn đá chuyên dùng để đào bới, bắt đầu theo dây leo hoài sơn mà đào xuống.

Dây leo ăn sâu vào lòng đất, hắn đào dọc theo dây cũng gần một mét mà vẫn chưa thấy gốc rễ đâu, chỉ toàn thấy dây leo mảnh nhỏ, khiến hắn bắt đầu nghi ngờ liệu đây có thật sự là hoài sơn không. Đào sâu thêm chút nữa, rốt cuộc hắn chạm phải một vật màu xám nâu, lấm bùn.

Tinh thần hắn lập tức phấn chấn, đưa tay lần mò thử. Không ngờ rễ củ lại giòn mềm đến vậy, chạm nhẹ liền gãy.

Hắn cẩn thận nhặt lấy đoạn dã hoài sơn ấy, đưa lên trước mắt quan sát kỹ. Mặt cắt ngà trắng, còn rịn ra ít chất lỏng trong suốt, có mùi thơm nhẹ thoang thoảng.

Củ hoài sơn này tròn trịa mập mạp, thân lớn chắc nịch, trông không khác gì loại hắn từng thấy trên Địa Cầu. Nhìn chằm chằm một lúc, yết hầu hắn khẽ động.

Nhậm Hạc Ẩn vội vàng đặt đoạn hoài sơn sang một bên rồi tiếp tục đào xuống.

Không rõ đã mọc bao nhiêu năm, nhưng rễ củ đã lớn đến mức đáng kinh ngạc.

Hắn hì hục đào hơn một tiếng đồng hồ mới moi được phần lớn ra khỏi đất, cầm trên tay chắc cũng phải mười mấy hai mươi cân.

Thở dốc một hơi dài, hắn lồm cồm bò dậy, dùng dây leo bó toàn bộ dã hoài sơn lại treo lên đòn gánh, vừa nhấc thử thì gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt, hiển nhiên là khó gánh nổi.

Hắn cố gắng gánh lên vai, vừa đi vừa đổi bên liên tục, nhưng vẫn chưa đến bộ lạc thì trời đã tối, ánh trăng đã treo lên cao, vài vì sao cũng lấp lánh nơi bầu trời.

Còn cách bộ lạc chừng nửa giờ đường, Nhậm Hạc Ẩn bỗng nghe thấy tiếng gầm nhẹ của dã thú.

Tiếng hú như sấm rền, mặt đất cũng rung lên, xuyên thẳng vào đầu hắn, khiến đầu óc hắn thoáng chốc trống rỗng.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mấy con hổ, báo đang lao tới.

Tiêu rồi!

Xong đời rồi!

Hắn vội ném gánh nặng xuống đất, không màng gì nữa, vội nhảy lên cây tránh né.

“Ẩn! Là bọn ta!”

Tiếng gọi quen thuộc vang lên từ phía những con hổ.

Móng vuốt hắn đang bám chặt vào thân cây thì khựng lại, hắn ngừng động tác trèo lên, quay đầu nhìn, chỉ thấy trên lưng con hổ dẫn đầu có người đang ngồi.

Người đó nằm sát trên lưng hổ, gần như hòa làm một với nó, trời lại tối đen, hắn nhất thời không nhìn rõ, tưởng là dã thú.

“Đừng sợ.” Khi nói chuyện, con hổ và con báo kia đã đến dưới gốc cây, Thanh lo lắng nhảy xuống từ lưng hổ, ngẩng đầu nhìn hắn, giải thích: “Thấy ngươi mãi chưa về, bọn ta ra tìm.”

Trên núi nguy hiểm khôn lường, á thú nhân vào núi rất dễ gặp tai nạn — bị rắn cắn, thú dữ tấn công, dính độc thực vật, hay ngã xuống hố…

Thanh vốn đã lo cho hắn, một tiểu á thú nhân mỗi ngày lên núi một mình, hôm nay lại mãi không thấy về, lũ trẻ trong bộ lạc cũng bảo không gặp hắn, nên mới vội vã ra ngoài tìm.

Lúc này Nhậm Hạc Ẩn mới bình tĩnh lại, mặt tái nhợt bò xuống khỏi cây, đứng trước mặt Thanh có chút ngại ngùng, “Ta phát hiện được một loại dã hoài sơn có thể ăn được, lúc đào tốn hơi nhiều thời gian… Làm mọi người lo lắng rồi, xin lỗi.”

“Không sao, chỉ cần ngươi không bị gì là tốt rồi.” Thanh giúp hắn nhặt lại gánh nặng, gỡ đồ định buộc lên lưng con hổ đi đầu, hỏi ý hắn, “Chúng ta về thôi? Trễ lắm rồi.”

Nhậm Hạc Ẩn gật đầu.

Một con hổ nhỏ hơn bên cạnh gầm nhẹ một tiếng.

Thanh quay lại xoa xoa vành tai tròn trịa của nó, cười nhẹ, rồi lấy toàn bộ dã thú và chim rừng Nhậm Hạc Ẩn bắt được, buộc lên lưng con hổ ấy.

Nhậm Hạc Ẩn đánh giá con hổ kia, rồi chợt nảy ra ý, ngập ngừng hỏi: “Là Đóa phải không?”

Hổ nhẹ nhàng rống lên một tiếng, xem như đáp lại.

Những ngày qua hắn đã nghe ngóng được ít nhiều — tộc trưởng Hàn và Thanh là bạn lữ, còn Đóa là con trai họ.

Về việc có phải ruột thịt hay không, hắn cũng không rõ.

Thanh lại giúp hắn gỡ sọt trên lưng xuống, một con hổ khác cũng gầm nhẹ, tỏ ý có thể buộc thêm đồ lên lưng nó.

Các thú nhân ai nấy đều nhìn thấy hai vai cùng sau cổ hắn đỏ bừng, thậm chí có chỗ đã rớm máu, đều không khỏi cảm thấy đau lòng.

Bọn họ sống từng ấy năm, còn chưa từng thấy một tiểu á thú nhân nào vất vả đến mức này.

Trong khoảnh khắc đó, bất kể là ai, bao nhiêu tuổi, có bạn lữ hay chưa, đều mang theo vài phần khâm phục và đồng cảm dành cho Nhậm Hạc Ẩn.

Với gương mặt xinh đẹp và sự thông minh vốn có, chỉ cần nhẹ nhàng chủ động chút thôi, trong bộ lạc chắc chắn sẽ có rất nhiều thú nhân sẵn sàng quan tâm săn sóc hắn.

Thế nhưng hắn lại không làm vậy, vẫn một mình chăm chỉ nỗ lực kiếm sống mỗi ngày.

Nhậm Hạc Ẩn thật sự không còn sức gánh nổi nữa, đối với các thú nhân sẵn sàng mang giúp đồ, trong lòng hắn vô cùng cảm kích.

Hắn là tiểu á thú nhân độc thân, không tiện ngồi lên lưng thú nhân, nên Thanh liền đi bộ cùng hắn, các thú nhân khác thì đi đằng trước hoặc theo sau hộ tống.

Vừa đi, hắn vừa âm thầm xoay vai cho đỡ mỏi.

Thanh mỉm cười, giúp hắn xoa bóp, “Sao ngươi lại mang nhiều đồ thế? Còn bắt cả thú với chim?”

“Ta vốn định khi nào sọt đầy thì về, ai ngờ giữa đường gặp con mồi, còn tìm được hoài sơn.” Nhậm Hạc Ẩn ngượng ngùng, “Ta không nỡ bỏ lại, cứ thế gom dần nên nặng tay lúc nào không hay.”

Bản thân hắn cũng mang nổi hơn hai trăm cân, một sọt đủ thứ tầm sáu bảy chục cân, trên vai thêm bốn năm chục cân, dồn lại thành cả đống.

Thanh thở dài, “Lần sau cứ để quả dại với bùn đất lại chỗ đó đi, dã thú không ăn đâu. Cùng lắm thì quay lại lấy. Nếu ngại đi hai chuyến, cũng có thể nhờ thú nhân trong bộ lạc giúp một tay, ai cũng sẵn lòng, sẽ không từ chối đâu.”

“Ta biết rồi.”

Thanh thu tay về, như đang vuốt đầu tiểu hổ con, xoa nhẹ tóc hắn, “Là hàng xóm với nhau cả, không cần khách sáo quá. Ngươi còn nhỏ, gắng sức quá sẽ hại thân thể.”

Cảm nhận bàn tay nhẹ nhàng xoa trên đầu, hắn bất giác nhớ tới anh trai của mình.

Hồi nhỏ chưa vào tiểu học, anh trai hắn đã học cấp ba, hiếm khi về nhà. Nhưng mỗi lần về, đều mang quà cho hắn, bế hắn chơi, đút cơm cho ăn, kể chuyện cho nghe.

Hắn quay sang nhìn Thanh, thần sắc nghiêm túc, “Được. Nếu có chuyện gì, ta nhất định sẽ nhờ mọi người giúp.”

Khi bọn họ trở lại bộ lạc, ánh trăng đã lên cao.

Rất nhiều người trong bộ lạc vẫn chưa ngủ, đốt đuốc chờ hắn về.

Hắn từng nửa đêm ra khỏi hang đi vệ sinh, thường thấy bên ngoài yên tĩnh không người, đây là lần đầu tiên thấy cả bộ lạc sáng rực đuốc như vậy.

Thú nhân canh gác từ xa đã gọi: “Ẩn về rồi à? Không bị thương chứ?”

Hàn gầm nhẹ một tiếng thay cho câu trả lời, tiếng thú nhân canh gác vang lên theo gió đêm: “Không bị gì là tốt rồi.”

Nhậm Hạc Ẩn theo mọi người trở về hang động của mình, các thú nhân giúp hắn mang đồ vào xếp gọn trong hang.

Bọn họ trước mặt hắn đều giữ nguyên hình thú, không ai biến lại thành người.

Hắn hơi cúi người cảm tạ và xin lỗi, “Cảm ơn mọi người, đã làm phiền rồi.”

“Không cần khách sáo.” Thanh cười nhẹ, rồi quay sang mấy thú nhân phía trong ngoài nói: “Hàn, các ngươi về trước đi, ta giúp Ẩn xử lý con mồi.”

Hàn gầm nhẹ một tiếng, rồi cùng các thú nhân rời đi.

Thanh thì cùng Nhậm Hạc Ẩn đến suối rửa sạch đống mồi vừa bắt được.

Hai người ngồi xổm cạnh dòng nước, Thanh giơ móng vuốt sắc bén lột da con Hôi Thu thú, còn Nhậm Hạc Ẩn thì vặt lông cấp điểu.

Hắn nhìn móng tay Thanh dài, thon, ánh lên tia lạnh sắc bén, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, rồi ngẩng lên nhìn đỉnh đầu hắn.

Trên đầu và mông Thanh nhẵn nhụi, còn hắn thì vẫn luôn mang theo một cái đuôi lông xù cùng đôi tai thú trên đầu, hai thứ mà hắn mãi không thu lại được.

Thanh thấy ánh mắt hắn, nghiêng đầu cười hỏi: “Nhìn gì thế?”

“Xem lỗ tai.” Nhậm Hạc Ẩn chỉ vào đỉnh đầu Thanh, “Sao các ngươi đều không có tai thú và đuôi?”

Nếu không phải vì ngay cả đám tiểu hài tử cũng có thể biến thành tiểu hổ, tiểu sư tử hay tiểu báo, trong bộ lạc lại chẳng ai thấy lạ trước dáng vẻ của hắn, hắn còn tưởng mình thật sự có vấn đề gì đó.

“Trước đây trưởng bối không dạy ngươi chuyện này sao?” Thanh hơi kinh ngạc, chớp mắt nhớ lại suy đoán của mọi người về hắn — có lẽ tiểu á thú nhân này vẫn luôn sống trong thần điện cùng tư tế, chưa từng tiếp xúc nhiều với người ngoài, cũng chẳng ai kể cho hắn nghe những điều cơ bản này. Trong lòng không khỏi dâng lên một chút đồng tình, Thanh kiên nhẫn giải thích: “Ngươi vẫn đang trong giai đoạn thức tỉnh, sau khi vượt qua kỳ thức tỉnh thì sẽ có thể thu hồi lại.”

Nhậm Hạc Ẩn thấy hắn không tỏ vẻ gì khó chịu, liền chần chừ hỏi tiếp: “Thức tỉnh kỳ là gì? Qua rồi thì ta cũng có thể biến thành thú nhân sao?”

Cái này cũng không biết?

Thanh nhịn không được hạ giọng nhẹ nhàng, “Ngươi là á thú nhân, làm sao có thể biến thành thú nhân được? Sau khi qua kỳ thức tỉnh, ngươi sẽ trở thành á thú nhân trưởng thành, có thể kết thành bạn lữ với thú nhân.”

“Á thú nhân?” Nhậm Hạc Ẩn hơi nhíu mày, “Á thú nhân khác gì với thú nhân?”

Thanh lại lần nữa kinh ngạc trước lỗ hổng kiến thức đời thường của hắn, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, giọng điệu càng thêm dịu dàng: “Á thú nhân có thể kết bạn lữ với thú nhân. Nếu là kết đôi với thú nhân giống đực thì á thú nhân sẽ sinh con; nếu là với thú nhân giống cái, thì giống cái sẽ sinh con.”

“Vậy… nam thú nhân với nữ thú nhân thành bạn lữ, chẳng lẽ nữ thú nhân không sinh con được sao?”

“Có thể, chỉ là rất khó.” Thanh kiên nhẫn giải thích, “Trong bộ lạc của chúng ta, ba chủng tộc chính là hổ, sư tử và báo. Nếu một đôi thú nhân mà thú hình của cả hai đều là hổ, thì dù tỷ lệ thấp, họ vẫn có thể sinh con.”

“Còn các bộ lạc khác thì khác, hầu hết đều là những bộ lạc hỗn tạp nhiều chủng tộc thú nhân: rắn, bướm, trâu, dê, voi lông dài… Ngươi nghĩ xem, nếu một cặp bạn lữ mà một người là rắn, một người là bướm, thì làm sao sinh con? Chẳng lẽ lại sinh ra một con bướm có thân rắn?”

“Nhưng á thú nhân chúng ta không phải cũng có đặc điểm thú nhân sao?” Nhậm Hạc Ẩn khẽ động tai, ra hiệu cho Thanh nhìn, “Tai ta nhìn cũng giống tai của thú nhân hệ mèo mà.”

Thanh bật cười, “Cái đó không liên quan tới việc ngươi là á thú nhân. Thú hình của thú nhân thế nào thì con cái sinh ra cũng sẽ mang đặc điểm ấy. Dù có sinh ra á thú nhân thì cũng sẽ mang những đặc điểm của phụ thân hoặc mẫu thân.”

Nói như vậy, gen của á thú nhân đều là gen lặn?

Nhậm Hạc Ẩn cau mày, vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết, nhất thời không biết nên hỏi từ đâu, đành tạm thời từ bỏ.

Thanh thấy hắn như bị dội một chậu nước lạnh, trông có chút sững sờ, cũng không nói thêm gì nữa, tay vẫn nhanh nhẹn xử lý con Hôi Thu thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play