Edit Ngọc Trúc
Hoài Sơn
Sau một đêm ngủ say trong sơn động ấm áp, sáng sớm hôm sau, Nhậm Hạc Ẩn tự nhiên tỉnh dậy.
Hắn nhóm lửa, hầm nê nê quả, nướng ít thịt, sau đó đi cắt dây khô, buộc dây vào hai thân cây rồi treo lên mấy miếng thịt lợn rừng đã ướp từ hôm qua.
Treo xong thịt, hắn vừa gặm hai quả nê nê nướng còn chưa nguội hẳn, vừa đeo giỏ tre lên lưng, đi về phía doanh địa cũ để đào lò nung.
Buổi chiều, mấy tiểu hài tử trong bộ lạc vì tò mò liền lén chạy tới. Mấy con tiểu lão hổ, tiểu sư tử, tiểu báo tử đều trốn trong bụi cỏ, sau thân cây, lông xù tít, nhìn đến mức tim Nhậm Hạc Ẩn mềm nhũn.
Hắn vẫy tay, ra hiệu cho lũ nhóc lại gần.
Lũ nhỏ được triệu gọi, từng con một hí hửng chạy tới, mấy cái đuôi xù xì đung đưa phía sau trông chẳng khác gì cún con.
Nhậm Hạc Ẩn nhìn con tiểu lão hổ đi đầu, hỏi: “Khê, sao các ngươi lại tới đây?”
“Ngao ô ô ——” tiểu lão hổ vừa hé miệng đã gầm một tiếng. Những con khác cũng thi nhau tru lên, giọng non nớt lảnh lót vang vọng, Nhậm Hạc Ẩn chẳng hiểu nổi một câu.
Hắn bật cười, bất đắc dĩ đưa tay cào cào cằm con tiểu lão hổ, “Biến về người đi, ta nghe không hiểu.”
Bọn nhóc nghe vậy, vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, lăn một vòng tại chỗ liền biến thành tiểu hài tử, từ cổ tháo xuống váy da thú quấn quanh hông, ríu rít vây quanh bên người Nhậm Hạc Ẩn.
“Ẩn ca ca, bọn ta tới giúp ngươi!”
“Không cần.” Nhậm Hạc Ẩn tiện tay xoa đầu bọn chúng, dịu dàng nói: “Các ngươi chơi quanh đây là được.”
Nói xong, hắn lại cúi người bắt đầu đào đất.
Lũ nhóc không chịu ngồi yên, biến lại thú hình, chạy loăng quăng chơi gần đó. Với mấy nhóc tì tuổi còn nhỏ như thế, hình thú là trạng thái thoải mái nhất.
Chơi chán, từng con một lại chạy tới, vây quanh bên người Nhậm Hạc Ẩn, tò mò rướn đầu ngó vào trong hố.
Nhậm Hạc Ẩn nhìn mấy cặp chân ngắn nhỏ, đôi mắt tròn xoe, móng vuốt hoa mai lông xù xù cứ rướn về phía hắn, cũng không nỡ lạnh mặt đuổi đi, đành để mặc bọn chúng.
Mấy tiểu thú nhân dần dần cùng nhau xúc đất, khiêng ra ngoài đổ đi.
Dù tuổi còn nhỏ nhưng sức rất khỏe, làm việc ra dáng hẳn hoi.
Thấy bọn trẻ chơi vui, Nhậm Hạc Ẩn cũng đi theo, trên đường về còn dẫn bọn chúng lên núi, đến những chỗ có đất khác nhau đào một ít, lại đào thêm vài tổ trứng chim.
Mùa thu chim làm tổ ít hơn, mấy tổ trứng này là hắn phát hiện từ mấy hôm trước, vì bận việc nên chưa kịp lấy, hôm nay vừa hay lấy về đãi bọn nhỏ.
Về lại bộ lạc, hắn thu dọn thịt khô, treo lại lần nữa, rồi đuổi bọn nhỏ đi thông báo cho người nhà rằng hôm nay sẽ ăn cơm ở chỗ hắn.
Hắn lấy ra tảng đá phiến hay dùng, đặt lên bếp đất đơn sơ, rồi lấy phần mỡ lợn rừng nướng hôm trước chiên chảy ra, đổ lên phiến đá.
Lũ nhỏ đã quay lại, từng đứa ngồi xổm không xa, chăm chú nhìn động tác của hắn. Gió đêm lướt qua, ánh lửa hắt lên da bọn chúng nhảy nhót bập bùng.
Nhậm Hạc Ẩn phát hiện, trong đám còn có mười mấy đứa nhỏ chưa từng đi ra ngoài với hắn, vài đứa ngại ngùng đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn chỉ cười, không đuổi, cứ từ tốn chiên trứng.
Hôm nay đào được bảy quả to cỡ trứng ngỗng, còn lại năm quả nhỏ cỡ trứng gà.
Chừng đó trứng hiển nhiên không đủ cho cả đám nhỏ ăn.
Hắn đập trứng lên phiến đá, chiên đến khi lòng trắng khô vàng, lòng đỏ hơi sệt lại thì lấy ván gỗ tách ra, rắc muối, chia từng phần. Đứa nào có giúp hắn thì được phần to, không giúp thì phần nhỏ, phát cho từng đứa.
Quanh phiến đá, hắn đã rưới dầu, nướng thêm nê nê quả và thịt thú tươi.
Số này là bọn nhỏ mới mang tới từ trong bộ lạc, nếu chỉ trông vào phần thịt hắn có thì hơn ba mươi đứa nhỏ, hắn thật sự không kham nổi.
Nước sốt nướng có hai loại, một là từ muối, thịt vụn và hương liệu trộn vào, loại còn lại là từ trái cây chua, quả rừng, thêm muối tạo thành tương chua ngọt, vị rất giống sốt cà chua.
Lũ nhỏ dùng nê nê quả và thịt chấm từng loại tương mà ăn.
Thịt trước đã được ướp bằng quả chua, hương liệu và muối, sau khi nướng thì vừa mềm vừa mọng nước, kết hợp với tương chấm, khiến bọn nhỏ ăn mà kinh ngạc, nhìn Nhậm Hạc Ẩn với ánh mắt đầy sùng bái.
Hắn chia thịt theo thứ tự: đứa nào giúp nhiều thì hai miếng, không giúp thì một miếng.
Nhưng bọn nhỏ không ăn theo phần chia ấy, mấy đứa lớn hơn sẽ chia lại một ít cho đứa nhỏ hơn nếm thử, mấy đứa đã giúp hắn cũng sẽ chia cho mấy đứa chưa giúp.
Dù thịt đối với bọn trẻ mà nói là món ngon hiếm thấy, bọn chúng vẫn chia sẻ với nhau.
Một vòng qua lại, Nhậm Hạc Ẩn để ý có vài đứa nhỏ chỉ cắn một miếng rồi dùng lá cây gói lại, nâng niu nắm chặt trong tay, không biết là muốn để dành sau ăn, hay là mang về cho người nhà.
Trong lòng hắn chợt nghẹn lại, dịu dàng nói: “Phần thịt chia cho các ngươi thì cứ ăn đi. Lúc về ta sẽ nướng thêm ba miếng cho mỗi đứa mang về.”
“Cảm ơn Ẩn ca ca!”
Lũ nhỏ hoan hô rối rít, ríu rít như chim non mới rời tổ.
“Ẩn ca ca, ta muốn thịt chua ngọt!”
“Ta muốn thịt chua chua!”
“Ta cũng muốn chua ngọt!”
...
Giữa những tiếng hò reo ấy, Nhậm Hạc Ẩn nghe thấy một giọng nhỏ xíu vang lên: “Ẩn ca ca, ngươi cũng ăn nha.”
Nhậm Hạc Ẩn cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một bé trai mắt to lén lút nhìn mình, dáng vẻ rụt rè. Bé vừa thấy hắn quay sang liền đỏ mặt, cúi đầu chạy đi thật nhanh.
Đây là đứa bé chưa từng cùng hắn ra ngoài bao giờ. Nhậm Hạc Ẩn không nhịn được, đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của bé, khẽ nói: “Ca ca biết rồi.”
Hắn vừa ăn vừa nướng thịt cùng đám trẻ con, ăn đến khi ai cũng no căng bụng mới dừng lại.
Đêm xuống, sương lạnh tràn về. Theo như đã hứa, Nhậm Hạc Ẩn nướng thêm ba miếng thịt lớn cho mỗi đứa, dùng lá cây gói lại để chúng mang về. Phần thịt của bản thân cho sáng mai và trưa mai, hắn cũng gói trong lá, bọc thêm một lớp bùn ướt rồi chôn vào trong đống tro tàn để bảo quản.
Lúc cần ăn, chỉ cần đốt nóng lại là thịt sẽ được khử trùng. Chỉ cần lớp bùn chưa bị phá ra thì đồ ăn bên trong bảo quản hai ba ngày cũng chẳng vấn đề gì.
Về đến sơn động, hắn đặt lưng là ngủ mê mệt. Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, hắn đã tỉnh dậy.
Hắn đem thịt khô mang ra treo trên cành khô ngoài động phơi nắng. Ăn qua loa bữa sáng, hắn lại đeo sọt, mang theo cơm trưa và bộ đánh lửa, tiếp tục quay lại doanh địa cũ để đào lò nung.
Nhờ sự giúp đỡ của đám thú nhân nhỏ hôm qua, lò cơ bản đã hình thành. Hôm nay chỉ cần chỉnh lại ống khói là xong.
Chỉ mất nửa buổi sáng, lò đã đào xong. Hắn gom nhặt ít cành khô lá rụng quanh đó, nhóm thử lửa. Miệng lò nằm ngoài lò nung, đủ thông khí nên lửa cháy rất thuận, không lâu sau khói trắng đã theo ống khói bay lên, tro tàn rơi lả tả đầy đất.
Nhậm Hạc Ẩn nhẹ thở ra một hơi.
Hắn kiểm tra lớp bùn trát. Bên ngoài đã khô chuyển sang màu xám trắng, sờ vào không còn ẩm. Hắn lại trát thêm một lớp nữa, rồi đeo sọt hướng về phía đồi núi.
Mẻ men gốm đầu tiên này, hắn dự định đánh cược một phen.
Làm men gốm cần đá bồ tát, thạch anh, hoạt thạch, đất cao lanh… trộn theo tỉ lệ nhất định rồi nghiền mịn thành men lỏng, bôi phủ lên bề mặt đồ gốm. Nhưng hắn không phân biệt được các nguyên liệu ấy, nên dứt khoát tìm vài chỗ đất khác nhau, đào lấy bùn thay cho men.
Chỉ cần bùn có thể tạo thành lớp phủ trên đồ gốm sau khi nung là được. Có lớp men này thì gốm không còn thấm nước, có thể dùng chứa đồ hay làm vật dụng nhà bếp.
Hắn hít mũi một cái, rồi hướng về phía từng hái được quả chua mà đi. Đám quả đó lần trước gần dùng hết rồi, nhân tiện hái thêm ít nữa.
Hắn cũng nhớ có thấy loại đất đỏ trông như đất gạch, lúc đó chưa để tâm, giờ thì tìm xem có thể dùng làm men gốm hay không.
Loại đất đỏ ấy thường là đất oxy hoá, chứa nhiều sắt và nhôm – đủ tiêu chuẩn để làm men gốm.
Nơi phát hiện quả chua lần trước cách doanh địa khá xa, hôm đó hắn cũng mất kha khá thời gian leo núi. Nhưng hắn có sức, thể lực dồi dào, đi nhanh, nên hôm nay chắc chắn có thể về kịp trước khi trời tối.
Tranh thủ trời đẹp, nắng gắt, hắn vừa đi vừa tìm những thứ có thể tận dụng trong rừng.
Một ít dây khô nhỏ, hơn mười quả lạ vị chua chua ngọt ngọt – tuy nhỏ nhưng cộng lại cũng đầy gần nửa sọt.
Lại có mấy cành cỏ thoang thoảng mùi kỳ lạ, hẳn là một loại hương liệu.
Hắn tiếp tục tiến sâu, hy vọng tìm thêm được ít rau dại ăn được.
Rừng núi có hàng trăm loại thực vật, Nhậm Hạc Ẩn cẩn thận quan sát từng loại.
Ở một mảnh đất ẩm thấp phía sau núi, hắn nhanh chóng tìm thấy khá nhiều rau hôi. Không ngờ đã vào thu mà vẫn còn nhiều thế này, hắn chuyên hái phần lá non, chẳng mấy chốc đã đầy một bó.
Rửa sạch rau hôi này rồi xào cùng thịt nướng trên đá nóng, thêm chút mỡ thôi cũng đã thành món rau thanh đạm ngon miệng.
Tinh thần hắn lên cao, càng háo hức hơn.
Trên sườn núi, dưới tán cây, hắn phát hiện nhiều cây nấm. Những loại quá sặc sỡ thì bỏ qua, hắn chọn lọc ngắt lấy phần có vẻ an toàn, dùng lá lớn gói lại.
Hắn không chắc nấm nào độc, nấm nào ăn được, nhưng có thể mang về cho bộ lạc phân biệt.
Nấm rừng là món đặc sản – nướng, xào, hấp hay nấu canh đều tuyệt hảo. Mà gốm của hắn sắp xong, phơi nấm rừng sẵn cũng rất hợp lý.
Hắn đi loanh quanh trong núi khá lâu, nghỉ ngơi vài lần, ăn chút thịt nướng và quả nê nê.
Cuối cùng, hắn hái được nửa sọt quả chua, còn bao được mấy bọc đất đỏ, bắt thêm một con chim to gần bằng ngỗng và một con thú nhỏ không rõ chủng loại.
Sọt không đủ chỗ chứa, hắn đành chặt một cây nhỏ làm đòn gánh, treo chim và thú hai đầu, phía trên treo nấm cùng mấy món lặt vặt.
Hắn sức khỏe tốt, mấy món này toàn thu hoạch đáng giá, nên tâm trạng rất phấn chấn, chẳng thấy nặng nhọc chút nào.
Lúc xuống núi, hắn sải bước nhẹ nhàng, mắt vẫn không ngừng nhìn quanh tìm thêm thứ gì có thể ăn được.
Đi ngang một loại dây leo vài lần, hắn cảm thấy rất quen mắt, hình như từng thấy trên Trái Đất.
Hắn không nhịn được dừng lại, đặt đồ xuống, nhân tiện tra thử. Nhập vào mấy chữ: “Rễ cây dây leo thường ăn được”.
Rất nhanh có kết quả hiện ra — khoai lang, hoài sơn, củ sắn…
Hắn lập tức thấy ảnh của một loại lá quen quen, tim đập thình thịch, gõ thêm một từ khóa: “Hoài sơn”.
Trang web hiện ra ảnh so với cây trước mặt giống y đúc!
Hắn lại thử gõ: “Dã hoài sơn”.
Lập tức hiện ra hình ảnh chi tiết, phóng đại rõ ràng trước mắt.
Nhậm Hạc Ẩn nhìn cây dưới đất, lại nhìn ảnh trên màn hình, mày nhíu chặt vì kinh ngạc.
Quả nhiên là hoài sơn thật!
Hắn – trong thế giới thú nhân – đã tìm được dã hoài sơn!*
(*Chú thích: Dã hoài sơn là một loại khoai mài mọc hoang, củ ăn được sau khi nấu chín, thường dùng làm thuốc bổ tỳ, ích khí. Khi thu hái cần phân biệt kỹ vì dễ nhầm với loại có độc.)