Edit Ngọc Trúc

Suy đoán

Một nhóm người ôm lấy đồ của Nhậm Hạc Ẩn trở về bộ lạc.

Đóa đã sớm được a phụ dặn dò, đưa hắn tới sơn động mà Nhậm Hạc Ẩn định ở lại.

Trong sơn động tối om đã có người bận rộn dọn dẹp, Đóa nhìn thấy liền vui vẻ gọi một tiếng, “A cha?”

Nhậm Hạc Ẩn tập trung nhìn kỹ, phát hiện người kia chính là chàng thanh niên thú nhân tuấn tú—Thanh.

Thanh quay đầu cười nhẹ, nụ cười ôn hòa giữa ánh sáng lờ mờ lại càng thêm thân thiết, “Mọi người đã về rồi à?”

“Về rồi.” Đóa dè dặt hỏi, “A cha, các người sửa sang xong hết chưa?”

“Cũng gần xong rồi.”

Sơn động này nằm giữa lưng chừng núi, có hơi ẩm thấp.

Bọn họ đã sớm dùng lửa hun một lượt, hiện giờ dọn dẹp sạch sẽ, trải da thú khắp nơi, bên trong vô cùng ấm áp thoải mái.

Nhậm Hạc Ẩn vừa liếc mắt đã thấy ở góc bên kia, trên bệ đá cao được trải hai tấm da thú màu xám—một tấm mặt lông hướng lên trên, làm đệm, một tấm mặt lông hướng xuống dưới, chắc là chăn.

Hai tấm da thú mềm mại lại chắc chắn, mặt trên còn có lớp lông ngắn mượt mà.

Trải qua những ngày giá rét dài đằng đẵng, trông thấy một chiếc giường ấm áp thế này, trong lòng Nhậm Hạc Ẩn không khỏi dâng lên cảm xúc khó tả.

Hắn sờ sờ lớp lông da, cảm nhận được sự ấm áp hiếm có truyền đến, tay vừa rút về, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi tấm da thú kia, dùng hết ý chí mới dời mắt đi được, từ chối khéo: “Thứ này quý giá quá, ta không thể nhận…”

“Không sao đâu,” Thanh ôn hòa cắt ngang lời hắn, mỉm cười nói, “Ngươi còn chưa thành niên, ban đêm không thể để bị lạnh. Cứ dùng trước đi, sau này lúc không cần nữa thì trả lại cho chúng ta là được.”

Chờ đến khi hắn không cần nữa, e là tấm da thú này cũng đã bị mài mòn không ít rồi.

Trong lòng Nhậm Hạc Ẩn vô cùng cảm kích, hắn thật sự rất cần hai tấm da thú này. Thấy Thanh thật lòng muốn tặng, hắn cũng không cố chấp từ chối nữa.

Hắn có rất nhiều thứ, lại còn có bàn tay vàng làm hậu thuẫn, sau này nhất định sẽ báo đáp bộ lạc, có khi còn đổi da thú mới để trả lại cho bọn họ.

Thanh dẫn người giúp hắn dọn dẹp sơn động gọn gàng, sau đó đưa mấy thanh niên và đám trẻ đang chờ bên ngoài rời đi, không cho họ đến quấy rầy Nhậm Hạc Ẩn nữa.

Nhậm Hạc Ẩn mỉm cười, bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc.

Đồ của hắn không nhiều, thật ra cũng chẳng cần sửa sang gì phức tạp, chỉ cần xếp ngay ngắn theo trật tự là được.

Sơn động hắn ở hiện tại rất rộng, ước chừng hơn ba mươi mét vuông. Cửa động hẹp dài, chỉ rộng hơn một mét, cao khoảng hai mét.

Hắn vừa nãy lúc đi vào đã để ý, mấy sơn động bên cạnh hoặc quá lớn, hoặc quá nhỏ, quá sâu hoặc quá nông, chẳng có cái nào thuận lợi như cái này.

Xem ra người trong bộ lạc đã thay hắn chọn kỹ rồi.

Hắn còn chưa sắp xếp xong thì một nhóm tiểu hài tử đã bưng ba chậu lớn đồ đạc đến.

“Ẩn ca ca, bọn ta mang muối tới cho ngươi rồi đây!”

“Còn có hương liệu nữa!”

“Nê nê quả cũng cho ngươi nè!”

Mấy đứa nhỏ ngẩng cao đầu, trông đầy tự hào.

“Tộc trưởng bảo ngươi xuống ăn cơm.”

“Còn nói nếu ngươi không muốn xuống ăn với bọn ta, cũng có thể tự nấu cơm ở phía trên.”

Sơn động của Nhậm Hạc Ẩn phía trên không có sơn động nào khác, lên thêm chút nữa là đến bình đài nhỏ kia, bên cạnh có suối, dù là rửa mặt hay nấu cơm đều rất tiện.

Hàn đã sớm nghĩ đến chuyện ăn uống, để quyền lựa chọn hoàn toàn cho Nhậm Hạc Ẩn.

Nhậm Hạc Ẩn vô cùng cảm kích sự quan tâm chu đáo của hắn, nhưng hắn cũng không định ăn cùng mọi người trong bộ lạc.

Hiện tại hắn chưa thể lao động cùng họ, mà ăn chung lại như chiếm lợi của người khác.

Nhậm Hạc Ẩn lần lượt xoa đầu bọn trẻ, mỉm cười nói: “Ta không ăn cơm trong bộ lạc, các ngươi mau đi đi.”

Bọn trẻ tuy có chút tiếc nuối không nỡ, nhưng dưới sự thúc giục kiên quyết của Nhậm Hạc Ẩn, đành như một đàn chim nhỏ tản ra ầm ầm, chạy xuống ăn cơm.

Nhậm Hạc Ẩn bưng ba chậu đồ đến chỗ gần cửa động – nơi có ánh sáng tốt hơn – để xem kỹ. Một chậu là muối màu xám nâu, một chậu là các loại hương liệu hắn dùng lúc sáng, chậu còn lại là loại rễ cây hắn đã nấu cùng cơm sáng nay.

Nhậm Hạc Ẩn nhìn mấy thứ này, lại liếc qua sọt thịt lợn rừng, trước tiên bắt lấy một miếng khoảng ba cân, nửa nạc nửa mỡ, đem ra cửa động cắt thành từng lát mỏng. Sau đó, hắn dùng muối, hương liệu nghiền vụn cùng quả chua để ướp, rồi lấy lá cây bọc lại cẩn thận.

Ướp thịt xong, hắn đặt mọi thứ xuống, định lên núi hái ít lá cây lớn, tiện thể dùng rìu đá chặt vài khúc gỗ ướt để đẽo ra vài cái bát.

Tới thế giới này đã lâu, hắn đã có thể bước đầu phân biệt được gỗ nào có độc, gỗ nào thì không.

Trong bộ lạc, vài người thấy hắn từ xa đi lên núi, không khỏi sinh ra tò mò.

Tộc trưởng Hàn cũng theo ánh mắt mọi người nhìn lên.

Tuyền ngồi gần đó đang ăn cơm, thấy vậy liền cảm khái: “Tiểu á thú nhân này biết nhiều thứ thật.”

Hàn thuận miệng nói: “Có lẽ ở bộ lạc cũ, hắn được huấn luyện đặc biệt để trở thành tư tế.”

“Khoan đã… ngươi nói cái gì?” Tuyền mở to mắt nhìn, lia mắt quan sát xung quanh, rồi vội vã hạ giọng, “Ngươi nói là, có khi nào chúng ta gặp được một tư tế được bộ lạc khác bồi dưỡng?!”

Đầu óc Tuyền như nổ tung. Giờ phút này, hắn nhớ lại làn da trắng nõn, mềm mịn của tiểu á thú nhân, không hề có dấu tích lao động, hành xử thì bình tĩnh thông minh, thậm chí còn có sự đề phòng khác hẳn người thường — tất cả đều quá đặc biệt!

Nếu đúng là tư tế đến từ đại bộ lạc, có lẽ còn từng trải qua nhiều sóng gió, thậm chí thất bại, mới lưu lạc đến nơi đây.

Tuyền càng nghĩ càng thấy có lý. Hắn không kìm được nhích mông lại gần Hàn, hạ giọng nói: “Nếu hắn bằng lòng gia nhập chúng ta, có phải chúng ta sẽ có tư tế không?”

Tư tế đời đời lưu truyền, luôn là người biết rất nhiều thứ.

Bộ lạc bọn họ từng có tư tế, nhưng người ấy còn trẻ đã mắc bệnh mà qua đời, chưa kịp bồi dưỡng người kế nhiệm.

Từ đó về sau, bọn họ không còn tư tế nữa.

Thanh hơi bất đắc dĩ nhìn Tuyền đang kích động.

Hàn cũng không định vội vàng để tiểu á thú nhân làm tư tế. Vai trò tư tế ảnh hưởng rất lớn đến một bộ lạc, không chỉ tiểu á thú nhân còn đang dè chừng bọn họ, mà bản thân họ cũng không thể dễ dàng tin tưởng hắn.

Ít nhất, cần sống chung một thời gian, xem xét nhân phẩm và cách hành xử đã.

Quả nhiên, Hàn nói: “Chờ thêm một thời gian nữa. Nếu sau khi mùa xuân qua đi mà tiểu á thú nhân vẫn ổn, đến lúc đó chúng ta thử mời hắn làm tư tế.”

Tuyền nghe xong như bị dội một chậu nước lạnh, lửa lòng lập tức nguội lại. Hắn gật đầu: “Là ta quá xúc động.”

Từ sau khi không còn tư tế, rất nhiều tri thức trong bộ lạc dần thất truyền — từ y dược, ẩm thực đến nghi thức tế thần thú... Mặc dù không ai nói ra, nhưng trong lòng mỗi người trưởng thành đều có một nỗi mất mát.

Bộ lạc họ thực lực rất mạnh, dân cư đông đúc, nhưng vẫn không thể trở thành bộ lạc chủ chốt trong khu này, chỉ vì họ không có tư tế.

Những bộ lạc khác không thể nào phục tùng một bộ lạc không có tư tế.

Nhậm Hạc Ẩn thì chẳng biết họ đang nghĩ gì.

Hắn vừa đi vừa tìm kiếm, gom được một bó lá và cành khô, rồi chọn một khúc gỗ sam mềm dễ đẽo, tìm được đoạn có miệng tròn lớn, dùng rìu đá đục vài nhát, rồi bẻ gãy xuống.

Tuy hiện tại chưa có công cụ thuận tay, nhưng hắn sức lực rất mạnh, kiếm tài nguyên ngoài trời cũng không đến nỗi quá khó.

Sau khi chặt cây, hắn nhanh chóng dùng rìu đá chẻ thành nhiều đoạn, đào ra ba cái bát gỗ.

Về sau, đây sẽ là bộ đồ ăn của hắn. Trước khi làm ra được đồ gốm, tạm thời dùng bát gỗ để đối phó.

Hắn làm rất nhanh, chẳng bao lâu đã mang mọi thứ về lại sơn động.

Hắn lấy phiến đá mỏng ra suối rửa sạch, rồi lên tiểu bình đài xây một cái bệ bếp đơn giản, nhóm lửa, vừa đun nê nê quả bên cạnh, vừa chuẩn bị nướng thịt trên phiến đá.

Thịt lợn rừng vốn nhiều mỡ, thêm quả chua có thể làm thịt mềm và thơm hơn.

Khi phiến đá nóng đỏ, hắn đặt thịt lên nướng.

Thịt vừa chạm đá liền xèo xèo, mùi thơm bốc lên nức mũi. Nhậm Hạc Ẩn nghiêm túc dùng đũa gỗ trở từng miếng thịt, cho chúng nướng đều.

Mỗi miếng nướng xong, hắn gắp vào chén, đợi lát nữa sẽ ăn cùng nê nê quả.

Hắn cắt khoảng ba cân thịt, vốn định chia sẻ với các thiếu niên và bọn nhỏ trong bộ lạc.

Không ngờ, dù mùi thịt nướng thơm lan cả lưng chừng núi, vẫn chẳng có đứa trẻ nào xuất hiện.

Hắn thậm chí còn thấy khó tin — với mùi như vậy, theo lý mà nói, bọn trẻ trong bộ lạc vốn có thể hóa thú, khứu giác phải nhạy lắm mới đúng.

Hắn đâu biết, dưới chân núi, bọn trẻ đang nôn nao muốn chạy lên từ lâu, nhưng bị người lớn trong nhà giữ lại.

Lũ thiếu niên và đám nhỏ từng giúp hắn dọn dẹp sơn động đã về kể lại hắn có những gì.

Ban đầu, bọn thiếu niên chỉ định khoe khoang rằng mình biết rõ tiểu á thú nhân.

Ai ngờ, người lớn nghe xong lại cảm thấy xót xa, rồi đồng loạt cấm tiệt bọn nhỏ lên núi quấy rầy.

Đi săn hay thu thập đều không dễ. Nếu bọn nhỏ rủ nhau lên đòi ăn, e rằng tiểu á thú nhân sẽ không đủ đồ.

Nhậm Hạc Ẩn mất hơn nửa tiếng nướng hết chỗ thịt ba cân, nhưng chén không đựng xuể, hắn đành xếp thịt ra bên cạnh phiến đá.

Trên phiến đá, khắp nơi đều là dầu mỡ bóng loáng.

Nhậm Hạc Ẩn không nỡ lãng phí, bèn rửa sạch nê nê quả, cắt thành từng miếng rồi đặt lên mặt nướng.

Nê nê quả có vị hơi giống khoai sọ, rất bở, hương vị mang một loại mùi thơm khó tả, kèm theo chút ngọt ngào của tinh bột đặc, nhưng lại không giống vị khoai sọ.

Nê nê quả đem hầm ăn thì ngon, nướng lên ăn cũng ngon không kém.

Hắn vừa ăn thịt nướng, vừa ăn hai quả nê nê hầm, lại gặm thêm hai quả nướng nữa, ăn đến căng cả bụng.

Số nê nê quả và thịt nướng còn lại, hắn dùng lá đại thụ gói từng lớp từng lớp, ước chừng được sáu bọc lớn.

Hắn đem hai bọc thịt nướng và một bọc nê nê quả nướng nhét vào đống lửa đã dập bằng bùn, phần còn lại ba bọc thì bỏ vào thùng gỗ mang theo vào bộ lạc.

Ba cái thùng gỗ này là do đám trẻ trong bộ lạc mang tới khi cho hắn hương liệu và muối. Hắn trải lá lớn lót trong sọt, đổ muối và hương liệu vào đó, tiện thể dùng luôn mấy cái thùng trống để lại cho đám thú nhân, dẫu sao làm ra một cái thùng cũng đâu dễ gì.

Trong bộ lạc hắn chẳng quen biết ai, chỉ khi xuống núi mới nhìn thoáng qua từ xa đám người, cuối cùng cũng tìm được Thanh.

Ánh mắt Thanh chạm vào hắn thì cười đón, kéo hắn vào giữa đám người ngồi, “Xuống đây trò chuyện với bọn ta một chút.”

Nhậm Hạc Ẩn đưa cái thùng gỗ trong tay ra phía trước, nhét vào tay Thanh, hơi ngượng ngùng nói:
“Ta mang mấy cái thùng về trả, bên trong có ba gói thịt thú nướng đá phiến, thêm ít nước quả chua, để cho bọn trẻ trong bộ lạc nếm thử.”

Ánh mắt Thanh nhìn hắn, vừa dịu dàng lại vừa bất đắc dĩ, “Sao lại khách sáo thế?”

“Chỉ là chút đồ không đáng gì.” Nhậm Hạc Ẩn đảo mắt nhìn mọi người, cười gật đầu xem như chào hỏi, “Mọi người cứ nếm thử xem có thích không.”

Để đồ lại xong, hắn ngồi tạm một chút rồi nói muốn đi muối thịt.

Người xung quanh đều tò mò không thôi.

Hắn thấy vậy liền mời, “Muốn tới xem thử không? Đây là cách làm đặc sắc quê ta.”

Thanh cười hỏi: “Được chứ?”

Hắn sảng khoái gật đầu, “Chẳng phải thứ gì quan trọng.”

Thế là Thanh dẫn sáu bảy người theo hắn đi xem muối thịt.

Chỗ thịt đó Nhậm Hạc Ẩn đã phơi qua một lượt. Hắn dùng đá nghiền hương liệu thành bột, trộn với muối, sau đó bôi đều lên từng miếng thịt đã cắt nhỏ.

“Lượng thịt này quá nhiều, thật ra thịt tươi rửa sạch xong là có thể muối ngay.”

Hắn xếp thịt muối xong lên lá lớn lót trong sọt, nói:
“Thịt muối xong thì để vào lu, ngâm một ngày là có thể lấy ra phơi. Ba ngày đầu cứ ban ngày mang ra phơi, tối lại bỏ vào nước muối ngâm tiếp. Chỉ cần dùng nước muối thịt đã ngâm là được, không cần thêm muối nữa.”

Có người tò mò hỏi, “Muối như vậy thịt có ngon không?”

“Hẳn là cũng tạm được.” Hắn ngẩng đầu cười đáp, “Ta ăn kiểu này rồi, lúc trước thấy ngon lắm. Lần này không chắc có bằng được hay không, đợi phơi khô rồi nếm thử mới biết được.”

Dần dà hắn cũng nhận ra, trong bộ lạc này mấy việc tỉ mỉ đều là do nam nhân vóc dáng mảnh khảnh, khuôn mặt ưa nhìn làm, còn nữ nhân thì ngồi cùng vài nam nhân khác nói chuyện phiếm. Điều này khiến hắn hơi lạ lẫm.

Nhưng dù sao cũng là chuyện bộ lạc người ta, hắn mới đến, không tiện hỏi han gì nhiều.

Muối thịt xong, hắn cõng sọt và phiến đá trở về nơi ở.

Trước đây hắn đã lục tìm cách làm lò nung gốm, trong đó lò nung kiểu nguyên thủy đại khái có mấy loại như lò đất bằng hai đầu, lò nung nằm ngang, lò nung dựng đứng… Vì lo ngại kỹ thuật và khả năng hiện tại, hắn cuối cùng chọn làm lò huyệt dựng đứng.

Lò nung dựng đứng có kết cấu đơn giản, dễ đào, kỹ thuật cũng không quá phức tạp, nung ra gốm thì chất lượng ổn định hơn chút.

Mỗi ngày thời gian tìm tòi không được bao lâu, lần trước hắn mới chỉ xác định được lựa chọn. Hôm nay phải tranh thủ tra thêm tài liệu, xem kỹ những điều cần chú ý, chuẩn bị chu đáo rồi mới bắt đầu đào.

Một mình hắn, mà đào lò lại tốn công. Nếu chuẩn bị không tốt mà phải bỏ làm lại giữa chừng, thì thời gian và sức lực đều không chịu nổi.

Huống hồ mùa đông sắp đến, nếu lỡ dở mất mười mấy hai mươi ngày, đến khi đất đóng băng rồi, hắn chỉ còn nước đợi sang năm mới đào được.

Cấu tạo đơn giản của lò nung dựng cũng không khó hiểu, mà tay nghề của hắn cũng ổn.

Hắn nhìn kỹ tài liệu, vẽ sơ đồ lên mặt đất, nghiêm túc ghi nhớ các điểm cần lưu ý, sau đó bắt đầu dùng phiến đá đào.

Đất nơi này khá mềm, ít tạp chất, lại thêm sức hắn lớn, nên đào cũng không quá khó.

Đào ra được đất thì chất sang một bên, sau này có thể dùng lại.

Lò nung chủ yếu gồm các phần: miệng lửa, thang lửa, buồng lửa, bệ nung, ống khói… Không cần tính quá chính xác, chỉ cần tỷ lệ hợp lý là được.

Trước khi đào, hắn định vị sơ bộ vị trí, vừa đào vừa đối chiếu với sơ đồ, một buổi trưa đã đào đến phần buồng lửa.

Hắn tính làm cái lò không to, một lần có thể nung được vài chục đến hơn trăm món đồ gốm. Có lẽ chỉ cần thêm hai ba ngày nữa là có thể hoàn thành.

Từ sáng đến khi mặt trời lặn, hắn vẫn luôn đào. Chỉ ăn hai lần, uống nước nhiều lần.

Trải cả ngày vùi đầu làm việc, hắn mệt đến choáng váng đầu óc, đau cả lưng, bùn đất bám đầy tóc tai mặt mày, đứng dậy thì hoa mắt chóng mặt, suýt thì ngất xỉu.

Hắn đấm đấm thắt lưng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, do dự một lúc rồi quyết định đi tắm.

Vài ngày rồi hắn chưa gội đầu tắm rửa, cả tóc lẫn người đều bắt đầu có mùi.

Gội đầu với tắm không thể làm chung, nếu ướt hết một lượt thì hắn cũng chịu không nổi.

Trước tiên hắn dùng nước suối làm ướt tóc, rồi tranh thủ khi nước còn chưa thổi bay mùi bùn, bắt hai nắm đầy, trộn lên tóc và da đầu, kỳ cọ một hồi mới rửa sạch, rồi cố gắng dùng tay vắt khô nước.

Tắm thì phải làm từ tay chân trước, rồi đến thân thể, chuẩn bị kỹ mới xuống nước.

Dù vậy, nước lạnh vẫn khiến hắn rét run. Gió thổi qua làn da, lạnh buốt như băng tuyết, chỉ còn lại hàng chân mày đen và ánh mắt linh động, môi khẽ ửng hồng.

Dùng bó cỏ khô lau sạch người, khi lên bờ hắn vẫn run bần bật, mãi đến khi cõng sọt chạy lên núi, lên đến sườn núi rồi mới thấy ấm lại.

Trăng sáng sao thưa, trời chưa tối hẳn.

Hắn cõng sọt trở về bộ lạc, lửa trại đã nhóm, đa số mọi người đã về hang động, chỉ một ít còn ngồi dưới ánh trăng, vừa đan lát đồ vừa trò chuyện.

Hắn quá mệt, không xuống chào hỏi ai, lấy thịt nướng và nê nê quả nướng giữa trưa ra ăn tạm hơn nửa bọc, rồi về hang động của mình nằm xuống ngủ ngay.

Thanh đưa cho hắn tấm da thú dày, đắp lên người ấm áp, giữ nhiệt rất tốt.

Nhậm Hạc Ẩn dùng da thú bọc kín người như một cái kén, chìm vào giấc ngủ sâu.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất ý thức, trong đầu hắn còn mơ màng nghĩ: Bao giờ mới làm được vài bộ quần áo da, giày da, để mình cũng sống qua mùa đông cho đỡ khổ đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play