Edit Ngọc Trúc

Chuyển nhà

Gỗ mục khô dưới đáy nồi đá đang cháy hừng hực.

Lửa lớn liếm đáy nồi, từng làn hơi nước bốc lên cuồn cuộn, lan tỏa hương thơm nồng đậm.

Nhậm Hạc Ẩn dùng muỗng múc một muỗng nước canh nhỏ cho vào chén gỗ, khẽ nếm thử. Nước canh hơi nhạt, nhưng lại thơm ngát.

Người bên cạnh ngóng trông nhìn hắn nếm thử, cổ duỗi ra dài cả ra.

Thằng nhóc đôi mắt to tròn trong veo, lúc này đang nuốt nước miếng, khuôn mặt non nớt đầy mong chờ và nghiêm túc.

Nhậm Hạc Ẩn nghe rõ tiếng nuốt nước miếng bên cạnh, trong lòng vừa buồn cười lại vừa xót xa.

Thời gian dần trôi, tảng đá lớn trong nồi sôi lên từng đợt, kéo theo hương thơm mê người.

Lửa vẫn cháy, nước canh đã đặc lại, trở nên sền sệt, sáng bóng, mang theo màu tương của các loại rễ cây và rau củ.

Nhậm Hạc Ẩn nhìn quanh đám người đang chờ mong, mỉm cười, rồi lần cuối cùng cho muối và gia vị vào nồi, nếm thử lại, sau đó quay đầu nói với mọi người:
“Được rồi.”

“Được rồi! Ẩn nói ngon rồi!”

“Mau mau mau, chén đâu rồi?!”

“Chén! A thúc múc giúp con trước đi!”

Một đám nhóc con và thiếu niên ngay lập tức vui mừng xoay người chạy đi lấy chén của mình, cũng có đứa đã cầm sẵn chén từ lâu, lúc này giống như lũ chim nhỏ chờ ăn, chen chúc đến gần nồi.

Một người đàn ông trung niên cúi đầu nhìn đứa trẻ bên cạnh, cẩn thận hỏi:
“Ẩn, có thể ăn chưa?”

“Được rồi.” Nhậm Hạc Ẩn nhìn về phía Hàn, dùng ánh mắt hỏi ý kiến hắn, “Tộc trưởng, có thể chứ?”

Hàn đứng bên cạnh gật đầu,
“Được rồi, mọi người bắt đầu ăn đi.”

Đám người lập tức tiến lên, dùng muỗng gỗ múc đồ ăn trong nồi chia cho nhau.

Bát đầu tiên được mang đến cho Hàn.

Bát thứ hai là dành cho Nhậm Hạc Ẩn.

Hắn cũng không từ chối, cười tủm tỉm, thổi nhẹ làn khói nóng, ngồi cách Hàn không xa, uống một ngụm nước canh, rồi dùng muỗng vớt thức ăn trong nồi.

Nước thịt đậm đà đã khiến thịt gần như tan chảy, Nhậm Hạc Ẩn dùng đũa gắp một miếng thịt run rẩy đưa vào miệng.

Thịt mềm ngọt, hầu như không còn chút tanh, vừa chạm đầu lưỡi liền tan ra. Mỡ thịt béo ngậy cũng theo đó bùng nổ hương vị, tiếp đó là vị ngọt của rau củ và trái cây trong canh lan ra.

Món này ngon thật sự.

Vị ngon phong phú như đang múa trên đầu lưỡi.

Ngay cả khi còn ở địa cầu, Nhậm Hạc Ẩn cũng hiếm khi ăn được món thịt nào ngon đến vậy. Trong thoáng chốc, khóe mắt hắn suýt đỏ lên.

Ăn xong một miếng thịt, hắn lại gắp một khúc rễ cây. Rễ mềm mịn đã ngấm đầy nước thịt, vừa thơm vừa béo.

Nấm ngậm no nước canh, cắn một miếng liền tràn đầy vị thịt, vừa thơm vừa ngon.

Loại rau củ này có vị ngọt sẵn, sợi rau giòn dai, nhai càng lâu càng thơm.

Ăn hết đồ ăn trong bát, lại húp thêm một ngụm nước canh, chậm rãi nuốt xuống.

Sảng khoái!

Đôi mắt Nhậm Hạc Ẩn nheo lại đầy thỏa mãn.

Tới nơi này đã nhiều ngày như vậy, cuối cùng hắn cũng được ăn một bữa đúng nghĩa. Hắn lặng lẽ thở dài, vừa mãn nguyện, lại vừa tiếc nuối.

Hắn là người biết thưởng thức ẩm thực, cảm thấy món hầm hôm nay quá đỗi tuyệt vời, huống chi là đám thú nhân quanh năm ăn thịt nướng, thịt luộc.

Nhiều người sau khi nếm miếng đầu tiên đều luyến tiếc không nỡ nuốt.

Họ trân trọng giữ thức ăn trong miệng, lặng lẽ cảm nhận từng chút hương vị.

Vài ông lão tóc bạc rưng rưng nước mắt, vừa nhìn bát canh trong tay, vừa nhìn Nhậm Hạc Ẩn, chẳng biết nhớ lại điều gì.

Lũ trẻ thì đơn giản hơn, chẳng có mấy suy nghĩ phức tạp, ăn xong một bát liền nhảy cẫng lên chạy đến bên nồi,
“A thúc, con muốn thêm!”

“Con cũng muốn! Con ăn được ba bát nữa!”

“Con ăn được năm bát!”

“Con ăn mười bát luôn!”

Người đàn ông đang bị đám nhóc vây quanh năn nỉ quay đầu nhìn về phía tộc trưởng.

Hàn đang cầm bát cũng sững người, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tha thiết của tộc nhân, hắn gật đầu đồng ý.

Người đàn ông kia lại quay đầu, tươi cười múc bát thứ hai cho lũ trẻ.

Bộ lạc này có khoảng ba trăm người, mà nồi canh dùng tảng đá lớn để hầm vốn cũng không nhiều đồ ăn, mỗi người một bát nhanh chóng cạn sạch.

Lũ trẻ lại múc thêm một vòng, cũng chẳng còn bao nhiêu.

Đám thiếu niên ngồi cách đó không xa nhìn vào nồi canh, rồi lại nhìn lũ nhóc đang cười tươi khoe hàm răng trắng. Đặc biệt có một đứa đã bắt đầu thay răng, để lộ lợi hồng hồng, trông vừa ngây thơ vừa vui sướng.

Đám thiếu niên khẽ thở dài, tạm gác lại sự thèm ăn, trân trọng ăn hết đồ ăn trong bát.

Có vài người trưởng thành nếm thử xong, chỉ ăn vài miếng liền không nỡ ăn tiếp, giữ lại trong bát vừa ăn vừa trò chuyện.

Nhậm Hạc Ẩn nhìn thấy một cảnh, khiến lòng hắn hơi hụt hẫng.

Một đứa trẻ ăn xong liền chạy đến bên nồi đòi thêm, thì có người lớn gọi nó lại, đổ phần đồ ăn trong bát mình cho nó.

Đứa nhỏ nhún nhường hai lần không từ chối được, sau đó vui vẻ cầm bát chạy đi ăn.

Nhậm Hạc Ẩn ngẩng đầu, vô tình thấy cảnh này, trong lòng nghèn nghẹn.

Hồi nhỏ nhà hắn nghèo, bà nội hắn khi đi làm khách bị người ta ép ăn một quả quýt, bà chỉ ăn hai múi, còn lại cất vào túi mang về cho hắn.

Khi đó hắn không hiểu chuyện, thấy ngon là ăn hết sạch. Sau này bà mất sớm, mỗi lần nhớ lại hắn đều cảm thấy lòng đau nhói, xót xa vô cùng.

Nhậm Hạc Ẩn nói với Hàn ngồi cạnh:
“Về sau mọi người có thể tự làm món này ăn.”

Hàn gật đầu:
“Được.”

Sau đó hắn lại mời Nhậm Hạc Ẩn:
“Ẩn, ngươi có muốn chuyển vào sống trong bộ lạc không? Chúng ta có sơn động dư, nếu ngươi không muốn sống cùng người khác, có thể chọn một cái gần đó ở riêng cũng được.”

Nhậm Hạc Ẩn quay đầu nhìn lên vách đá, những sơn động to nhỏ chen chúc.

Tuy chỉ là động núi, nhưng nếu sửa sang một chút thì hơn hẳn cái hốc đất nhỏ của hắn bây giờ.

Ánh mắt hắn trở nên phức tạp, trong lòng vừa mong chờ lại vừa sợ hãi.

Một người đã quen sống trong thành phố sắt thép, thật sự rất khó thích nghi với kiểu xã hội nhỏ, gần gũi này.

Hàn nhìn thấy hắn có chút dao động, mỉm cười ôn hòa:
“Ngươi chưa cần gia nhập bộ lạc, chỉ cần làm hàng xóm cũng được. Trên sườn núi có một sơn động nhỏ, ngươi có thể ở đó.”

Hắn chỉ lên một góc núi cao hơn, nơi chỉ có vài sơn động nhỏ không ai ở,
“Mùa đông rất lạnh, một mình canh gác sẽ khó, sống cùng mọi người sẽ an toàn hơn.”

Giữ ấm và an toàn mùa đông là vấn đề lớn. Khi đói, dã thú dễ tấn công người.

Nhậm Hạc Ẩn còn đang do dự, Hàn đã không cho hắn thời gian suy nghĩ, liền dõng dạc gọi:
“Đóa, ngươi cùng các bạn đi giúp Ẩn dọn đồ.”

Đóa ngẩng đầu:
“A phụ, Ẩn muốn gia nhập bộ lạc sao?”

Nhiều người đang ăn cũng ngẩng đầu nhìn về phía họ.

“Trước cứ làm hàng xóm.” Hàn nói, rồi chỉ một thanh niên tuấn tú ngồi gần đó, dịu giọng dặn:
“Thanh, lát nữa ngươi dọn sơn động trên cao cho Ẩn ở.”

Thanh cười:
“Được.”

Nhậm Hạc Ẩn thấy chỉ trong chớp mắt mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, cuối cùng chỉ biết cười nhận lấy kết quả này.

Trong hoàn cảnh có đồng bạn, việc cứ mãi xa cách mọi người cũng không phải là lựa chọn tốt.

Đặc biệt là đám thú nhân này, hòa thuận, nhiệt tình, yêu trẻ nhỏ, sống cùng chắc sẽ không đến nỗi khó chịu.

Ban đầu hắn tưởng chỉ vài người tới giúp mình chuyển nhà, ai ngờ cuối cùng lại là hơn ba mươi thiếu niên cùng hơn hai mươi đứa nhỏ đồng loạt xuất động.

Còn mười mấy đứa nhỏ khác cũng muốn đi theo, nhưng bị người lớn ngăn lại, đành đứng yên nhìn.

Nhậm Hạc Ẩn có hơi khó hiểu, sao có đứa được đi theo, có đứa thì không, nhưng lúc này cũng không tiện hỏi.

Trong đám thiếu niên kia có cả nam lẫn nữ, chỉ có bảy người là  nữ, ai nào cũng mạnh mẽ hoạt bát.

Lũ nhỏ cũng vậy, số lượng nữ rất ít.

Nhậm Hạc Ẩn cảm thấy tỉ lệ nam nữ này thật kỳ lạ.

Hắn đang nghĩ thì Đóa hỏi:
“Ẩn, xuống núi là tới chỗ ở của ngươi sao?”

“Ừ.” Nhậm Hạc Ẩn chỉ vào núi,
“Phải leo núi rồi mới xuống được.”

“Được, vậy chúng ta đi nhanh lên, còn về ăn trưa.”

Cả nhóm hăng hái, bước chân nhanh hơn.

Mấy đứa nhỏ chân tay ngắn, mắt thấy sắp tụt lại phía sau.

Nhậm Hạc Ẩn định bảo thiếu niên chậm lại, ai ngờ mấy đứa nhỏ liền cởi váy da thú, dùng dây buộc trên cổ, sau đó “gâu gâu” vài tiếng, lăn một vòng dưới đất, biến thành một đám tiểu hổ, tiểu báo, tiểu sư tử lông xù.

Một con tiểu hổ trắng còn thè lưỡi liếm mũi hồng nhạt, rồi lắc người, bốn chân mập mạp dẫm đất, nhún nhảy chạy lên phía trước.

Nhậm Hạc Ẩn nhìn mấy thân hình tròn tròn kia, lòng bàn tay hơi ngứa, có hơi muốn ngồi xổm xuống xoa vài cái.

Tiểu thú nhân ở hình thái dã thú hoạt bát vô cùng, chân ngắn chạy vù vù, chẳng mấy chốc đã vượt lên đầu nhóm người.

Chúng nó đã từng đến nơi ở của Nhậm Hạc Ẩn một lần, giờ không cần dẫn đường.

Nhậm Hạc Ẩn đi trong đám người cũng nhanh chóng tới nơi khi mặt trời còn chưa lên đỉnh.

Cả đám thiếu niên và trẻ nhỏ, cái gì cũng tò mò, đi quanh đánh giá mấy miếng thịt heo hắn treo bằng dây mây khô, rồi nhìn đám đồ gốm đất sét đặt gần chân núi.

Đến khi nhìn thấy cái sơn động nhỏ hắn đang ở, vừa chật vừa tối, nhiều người liền lộ rõ vẻ thương cảm trong mắt.

Nhậm Hạc Ẩn nhìn ra sự đồng tình trong mắt bọn họ, trong lòng có chút ngượng ngùng, bèn nói: “Phiền các ngươi giúp ta thu mấy miếng thịt về, bên này còn có ít cá khô.”

Ở chỗ này chỉ có hai cái sọt, tuy vẫn chưa đầy.

Hắn lại từ trong sơn động lôi ra thêm mấy cái sọt nữa, một cái đựng đầy đống bao mấy đứa nhỏ  đưa tới hôm trước, một cái đựng nửa sọt quả vàng chua chát, còn có một cái chất đầy đủ loại linh tinh như da thỏ lớn, đá vụn, phiến đá, lọ mồi lửa...

Sau đó hắn xoay người, từ dưới lớp tro bếp đào lên hai cục đất sét nặn tròn, nói: “Ở đây có ít nội tạng heo rừng, các ngươi có muốn nếm thử không?”

Mọi người đều nhớ rõ hương vị nồi thịt hôm trước, ánh mắt lập tức sáng rực lên, trên mặt hiện rõ vẻ háo hức.

Đám tiểu thú nhân liền nhanh chóng hóa về hình người, bất kể nam hay nữ, đều vội vàng kéo váy da thú từ trên cổ xuống quấn quanh eo, đồng loạt kêu to: “Muốn, Ẩn ca ca, ta muốn ăn!”

“Ẩn ca ca, ta cũng muốn!”

Nhậm Hạc Ẩn đập vỡ lớp đất sét, mở ra lớp lá bọc bên ngoài, một mùi thơm nồng nặc lập tức lan ra.

Nội tạng bên trong vẫn còn mang theo chút độ ấm, hương thơm nức mũi.

Bụng mọi người nhất thời lại réo vang.

Nhậm Hạc Ẩn chia cho mỗi người một ít, mỗi người chỉ nhận được một miếng, đám nhóc thì được ưu ái hơn, có thể được hai ba miếng.

Ăn no là không thể, nhưng ít nhất cũng có thể nếm được hương vị.

Đám thú nhân rất hiếm khi ăn món gì có hương vị phong phú như vậy, trong miệng vừa ăn, mắt đã sáng rỡ cả lên, đối với việc Nhậm Hạc Ẩn chuyển vào bộ lạc, càng thêm trông đợi.

Đám thiếu niên làm việc rất nhanh nhẹn, sau khi thu dọn xong xuôi hết đồ đạc, ánh mắt liền chuyển về phía đám gốm sét chưa nung.

Đóa hỏi: “Ẩn, mấy thứ này cũng mang theo luôn sao?”

“Không cần.” Nhậm Hạc Ẩn đưa mắt lướt qua, nói: “Mấy món này còn phải chế tác thêm bước nữa, bây giờ mang đi cũng không ổn.”

Ánh mắt hắn dừng lại ở cái sơn động nhỏ mà trước đó hắn từng đào ra, nơi này sau này hắn không dùng nữa, nhưng có thể thử mở rộng thành một lò nung, sau này có thể đến đây nung gốm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play