“Ai da.”
Lạc Tử Tùng bị cơn đau trên người làm cho kêu la om sòm ngay cả khi mắt còn chưa mở, đợi đến khi tay sờ khắp người vẫn còn nguyên vẹn, cậu mới mở đôi mắt đang nhắm chặt.
Ánh sáng bất chợt làm cậu chói mắt, phải mất một lúc cậu mới nhìn rõ cảnh vật trước mặt.
Hoa nở rộ khắp nơi, hương thơm ngập tràn. Cỏ xanh mướt như tấm thảm, tươi tốt rậm rạp. Trước mặt là một cây đại thụ cành lá sum suê, trên đầu cành từng chiếc lá xanh non mơn mởn. So với bí cảnh hoang tàn đổ nát kia, nơi đây hoàn toàn trái ngược, quả thực như chốn tiên cảnh nhân gian!
Lạc Tử Tùng ôm lấy phần eo đau nhức, đứng dậy quan sát kỹ lưỡng mọi thứ: “Cuối cùng cũng được thở , ngạt chết ta rồi!”
Lời vừa thốt ra, Lạc Tử Tùng lập tức ngừng thở, cậu sững sờ nhìn người đang đứng giữa biển hoa.
Người đó mặc bộ y phục màu xanh nhạt, đứng giữa bụi hoa rực rỡ mà không hề bị lu mờ, ngược lại khiến đám hoa mất đi sắc màu, chỉ còn làm nền. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt như ngọc, khiến Lạc Tử Tùng theo bản năng dụi mắt để xác định người trước mặt có phải ảo giác hay không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT