Có trời mới biết nguyên chủ không cho gọi 'nương', lại theo thời, học theo người thành phố bắt gọi "mẹ', thế nhưng thế này lại rất không được tự nhiên.
Nhưng dù có khó chịu thì cũng không còn cách nào, gọi cũng đã gọi rồi, từ từ rồi sẽ quen thôi.
Mà cũng không hiểu vì sao lại không gọi Lâm Quân Trạch là 'ba', vẫn cứ gọi là 'cha' (phụ thân), Cố Tri Ý nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
Cố Tri Ý sờ lên đầu cậu bé, bảo cậu nhanh ngồi vào bàn ăn cơm.
Nhị Bảo nghe được ăn cơm nên lập tức không còn truy cứu hành vi lừa gạt trẻ con của cha ruột nữa.
Đại Bảo biết cha bị thương ở chân, nên cậu rất thân thiết đứng cạnh, dìu Lâm Quân Trạch.
Được rồi, thật ra cậu bé cũng chỉ túm lấy góc áo của Lâm Quân Trạch mà thôi.
Khó có lúc con trai hiếu thảo thế này, có phải dìu hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Đợi hai người đã ngồi vào bàn, Cố Tri Ý mới đặt bữa sáng của cả hai xuống.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play