Thời gian tiếp theo, Trinh Nương dồn hết tâm sức vào việc đốt khói lấy muội.
Nàng đặc biệt lấy quần áo cũ trong nhà may thành bao tay, xà cạp và tạp dề. Muội than rất nhẹ, khi đi lại, gió từ vạt áo cũng có thể thổi bay mất, đó đều là tổn thất.
Sau đó, nàng lại tìm vải màn, làm một chiếc khẩu trang đơn giản. Đây là vì sức khỏe của chính mình.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ như vậy, nàng nhốt mình trong nhà kho.
Đến khi nàng biến hai mươi cân dầu trẩu thành hơn nửa hũ sứ đầy muội than mịn, đã là mấy ngày sau.
Mấy ngày này nàng sống trong cảnh tối tăm mịt mờ, không phải nói Trinh Nương cứ ở lì trong nhà củi, nàng cũng ra ăn cơm, tối cũng về phòng ngủ, chỉ là nàng một lòng một dạ nghĩ đến muội than, dù là ăn cơm hay ngủ nghỉ đều vội vàng cho xong, ngay cả bên ngoài trời nắng hay mưa cũng chưa từng để ý.
“Ôi chao, thật là tội nghiệp mà, cái chuyện đốt khói lấy muội này đâu phải việc nữ nhi làm, nhìn nha đầu này mặt mũi đen sì như Bao Công ấy, một tiểu cô nương thanh tú thế mà làm cho ra cái dạng gì thế này.” Ngô thị đang ngồi ở cửa vá đồ, thấy Trinh Nương bưng hũ sứ đi ra thì giật mình, không khỏi đau lòng nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play