Về đến nhà, Trinh Nương trực tiếp xách nước nóng đến phòng ông bà nội. Đến ngoài cửa, đã nghe thấy tiếng ông bà nói chuyện trong phòng.
“Ôi, Cảnh Phúc chắc chịu khổ nhiều rồi.” Bà nội Ngô thị nghẹn ngào nói.
“Nam nhi đứng giữa trời đất, phải chịu khổ trong khổ, trước kia đều là do bà nuông chiều nó quá, mới làm cho cơ nghiệp tốt đẹp tiêu tan hết, bây giờ chịu chút khổ này có là gì? Tôi thấy nó làm cha còn không bằng Trinh Nương, Trinh Nương mới là đứa chịu khó.” Đó là giọng nói khàn khàn của ông nội.
“Ông trách tôi nuông chiều? Năm xưa đại nhi tử Cảnh Khuê còn sống có được nuông chiều đâu. Nó theo ông chạy hết ngọn núi này đến khe mương nọ, không giữ gìn sức khỏe, mắc bệnh rồi mất. So với Cảnh Khuê, Cảnh Phúc dù bất tài, bất hiếu, thì ít ra cũng còn sống sờ sờ, còn hơn là không có gì.” Ngô thị nghe Lý lão chưởng quầy trách bà nuông chiều con trai, liền hậm hực đáp trả.
Trinh Nương nghe những lời này, mới nhớ hình như đã nghe đại ca nói qua, nhà nàng trước đây còn có một đại bá, từ nhỏ đã theo ông nội học làm mực, sau này một lần lên núi tìm thông, không biết là trúng tà hay gặp phải chuyện gì, tóm lại là bệnh nặng rồi mất, đúng vào ba ngày trước khi cưới, đại bá mẫu vô duyên kia cũng vì thế mà thành góa bụa thờ chồng, đến giờ vẫn cô đơn một mình.
Thật giống với cảnh ngộ trước đây của Trinh Nương.
Cũng vì đại bá mất sớm nên ông nội càng thêm yêu thương chiều chuộng lão cha, không ngờ sự chiều chuộng này lại làm cho lão cha hư hỏng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play