Lần đầu tiên Sở Dịch Chi gặp Công chúa Dung Hoa, là trong một bữa cung yến do Thường Minh Đế tổ chức.
Cung nữ dẫn đường cho hắn bị phi tần khác gọi đi, có lẽ vì thấy hắn tuổi còn nhỏ, bèn sinh chút coi thường. Không dám đắc tội với phi tần nên cung nữ đó chỉ tay về một hướng rồi để mặc hắn tự đi. Khi ấy, dù là người kế thừa của một danh môn vọng tộc, Sở Dịch Chi đã sớm mang tấm lòng quân tử, rất cảm thông cho sự khó xử của cung nữ, bèn tự nguyện lùi một bước.
Nào ngờ, chính sự nhường nhịn này lại khiến hắn đi lạc.
Trong lòng Sở Dịch Chi không khỏi thở dài, cung điện rộng lớn, hành lang dài nối liền quấn quýt, phức tạp chẳng kém gì lăng mộ đế vương, không có người dẫn lối thì làm sao có thể tìm được lối ra? Tiệc của bệ hạ mở ra, chi bằng không đi còn hơn là đến trễ, tránh thất lễ trước mặt hoàng đế. Nhưng lỡ đi lung tung lại dễ quấy nhiễu đến các quý nhân trong cung, tình thế này thật sự khiến người ta khó xử.
Khi ấy, giữa cảnh hoa nở liễu xanh, Sở Dịch Chi tình cờ gặp vị đại công chúa vừa độ tuổi trăng tròn, vẫn chưa tới tuổi cài trâm.
Với tư cách là trưởng nữ của Thường Minh Đế, nàng vẫn chưa mang tên gọi “Dung Hoa,” trong mắt Hoàng đế, nàng chỉ là một công chúa đáng yêu nhưng không có công dụng thực tế, còn đối với các đại thần, nàng chẳng qua là vật hy sinh có thể đem ra để kết thân giữa hai nước trong tương lai. Nếu hỏi nàng khác gì so với các công chúa khác, thì có lẽ là nàng có gương mặt được xem như quốc sắc thiên hương, dù tuổi còn nhỏ, nhưng sắc đẹp đã lấn át tam cung lục viện.
Lúc Sở Dịch Chi trông thấy nàng, nàng đang đứng dưới một gốc cây, cúi đầu ngắm bóng trăng dưới mặt nước, sắc diện thanh nhã, không mừng cũng chẳng buồn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT