Yến Phất Y tự nhận mình chẳng phải người tốt, nhưng cũng không muốn gán mình là kẻ xấu. Nói nghiêm khắc hơn, hắn chỉ là một người bình thường, không tốt không xấu, luôn cố gắng để có được một cuộc đời trọn vẹn.
"Gia gia của ta tuổi đã cao lắm rồi, lúc trước ông chịu nhiều cực khổ, nên sức khỏe vẫn luôn không tốt," Yến Phất Y không muốn kể câu chuyện này, nhưng vì sự nghịch ngợm của mình mà cậu đã đánh mất lòng tin của người bạn thuở nhỏ. "Cách đây vài năm, ông đã bắt đầu có dấu hiệu thần trí không tỉnh táo, đôi khi lại nói nhảm. Có lúc nửa đêm chỉ định đi vệ sinh mà không cẩn thận, thế là ông tự đi lung tung, một lần bất cẩn ngã xuống khe núi, suýt nữa thì mất mạng... Ông từng là người nổi danh thông tuệ, giờ già rồi mà lại sống mơ hồ như thế, thật sự khiến người ta trông mà không khỏi chạnh lòng."
Giọng nói của Yến Phất Y rất bình thản, không thêm thắt, cũng không mảy may có chút cảm xúc lên xuống nào.
"Ta đã đưa gia gia đến Hư Tĩnh Tông xin thuốc, nữ quan của tông môn ấy bảo rằng để chữa bệnh cho ông cần phải có những loại dược liệu ấy. Nhưng bà cũng nói dù có phối đủ thuốc, e rằng ông cũng chẳng còn sống được bao lâu. Đến lúc già yếu, chẳng nên mạo hiểm tính mạng để tìm kiếm những dược liệu đắt đỏ kia; người đã gần đất xa trời sao bằng người còn sống tiếp." Yến Phất Y ngồi trên bậu cửa sổ, đôi chân đong đưa như một đứa trẻ. "Nhưng ta nghĩ, dẫu chỉ còn vài năm nữa, ta vẫn muốn gia gia sống tỉnh táo, có thể minh mẫn nhận ra rằng bản thân đã đi qua một kiếp người. Chỉ là như vậy thôi."
"Thì ra là thế." Yến Phất Y nói chuyện với giọng đều đều, vậy nên Vọng Ngưng Thanh cũng chỉ thản nhiên đáp lại. Nàng không muốn truy hỏi thêm về quá khứ của người khác, bởi đó là một sự mạo phạm.
Vọng Ngưng Thanh không hỏi thêm, nhưng Yến Phất Y lại có chút bứt rứt. Có lẽ hắn là kẻ có tính phản nghịch bẩm sinh, càng bị người khác yêu cầu điều gì thì càng không muốn làm, và ngược lại. Thấy thiếu nữ trong trẻo tựa sương mỏng đầu đông trước mặt có vẻ chẳng mấy bận tâm đến quá khứ của mình, hắn lại kể thêm vài chuyện về Cao Hành Viễn: "Ta với lão Cao là bạn từ thuở nhỏ. Hồi bé, gia gia ta từng dẫn ta đến sống tại nhà hắn một thời gian, gia gia ta cũng coi như là một nửa sư trưởng của hắn, vì vậy hai chúng ta mới có thể chơi cùng nhau."
Cao Hành Viễn vốn có tính cách lạnh lùng bẩm sinh, nhưng không phải kiểu lạnh lùng xua đuổi người khác mà là loại hờ hững với thế sự, không ghét bỏ cũng chẳng yêu thích. Lúc Yến Phất Y còn nhỏ lại là đứa trẻ nghịch ngợm vô tư, chẳng sợ trời chẳng sợ đất, chẳng ưa ai cũng chẳng ai ưa. Tuy gương mặt khả ái như búp bê, nhưng vì tính nết hễ gặp ai là phải xấn tới trêu chọc nên bằng hữu đồng trang lứa đều không thích chơi đùa với hắn. Chỉ riêng Cao Hành Viễn là không như vậy. Chỉ có Cao Hành Viễn là khác biệt, thiếu niên lớn tuổi hơn hắn lúc nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm túc múa kiếm tre, mặc cho Yến Phất Y đẩy tới kéo lui thế nào cũng không lay chuyển được, tựa như một người trưởng thành chững chạc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT