Lục Thính An trước đây rất thích ngủ, vì công việc bận rộn, thời gian ngủ ít, chỉ cần đầu chạm gối là cậu liền thả lỏng bản thân, tranh thủ từng giây để nghỉ ngơi.

Sau khi xuyên qua, cậu có chút sợ hãi giấc ngủ.

Thể chất này nếu đặt ở 20 năm sau thì chắc chắn là một loại hack mới rồi, cậu có thể viết những con quỷ mình mơ thấy vào tiểu thuyết, làm thành game, đảm bảo có thể dọa đám người chơi đó la hét om sòm. Nhưng bây giờ internet hoàn toàn chưa phát triển, người bị dọa chỉ có chính cậu mà thôi.

Đêm đó, Lục Thính An vẫn mơ thấy người phụ nữ cổ dài.

Trên người cô ta có thêm rất nhiều vết cắn xé nhỏ li ti, bộ sườn xám rách nát, nhão nhoét chảy máu xuống. Nhìn thấy Lục Thính An đi vào giấc mộng, cô ta cứng đờ quay đầu, hai cánh tay vặn vẹo duỗi về phía cậu.

Lục Thính An: “……”

Cậu tưởng rằng mình đã quen với kiểu giấc mơ kinh dị này, nhưng cánh tay đang vươn tới của linh hồn vẫn khiến tim cậu không kìm được mà run lên.

“Ngươi, giúp ta tìm được hung thủ, được không?” Cổ của người phụ nữ đến trước cả thân thể, giọng nói vừa khàn vừa ré, như tiếng đàn phong cầm cũ nát.

Nhưng sự chú ý của Lục Thính An lại không nằm ở lời nói của cô ta, cậu trơ mắt nhìn chất nhờn lẫn máu chảy xuống từ cổ người phụ nữ, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống đất, ngày càng gần cậu.

Da đầu như bị một bàn tay túm chặt, máu toàn thân Lục Thính An chảy ngược, da gà rào rạt nổi lên.

Ghê tởm quá. Dù là nữ quỷ cũng không thể lôi thôi lếch thếch thế này chứ?

Đầu người phụ nữ linh hoạt xoay một vòng, ngay lúc sắp quấn lên người cậu, Lục Thính An cuối cùng vẫn không nhịn được, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai né đi.

“Đứng lại!”

Thật hiếm thấy, cậu dùng giọng nói lạnh lùng chán ghét nói chuyện với một người khác phái, “Cô mà còn quấn lấy nữa, tôi không ngại bóp chết cô thêm lần nữa đâu.”

Nữ quỷ: “?”

Cô ta không nghe lầm chứ, người này lại dám uy hiếp cô ta.

Một kẻ trói gà không chặt, lại dám uy hiếp cô ta trên địa bàn của cô ta, có đúng không vậy?

Gương mặt trắng bệch đáng sợ của nữ quỷ vặn vẹo, cô ta phát ra tiếng “xì xì”, âm u bò tới. Nhưng chỉ bò được hai bước, cô ta lại đứng lên, đôi mắt lồi ra nhìn chằm chằm Lục Thính An, “Ngươi nói, ta bị bóp chết.”

Lục Thính An giữ một khoảng cách thích hợp với cô ta, bình tĩnh nhìn cô ta.

Hôm nay, cậu đã suy nghĩ rất nhiều về giấc mơ hoang đường của mình.

Ban đầu cậu thấy có lẽ là trùng hợp, ngày nghĩ gì đêm mơ thấy nấy, nguyên chủ thường đến Bách Hối Môn nên mới khiến cậu mơ thấy Chu Uyển Hỉ, nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại, các chi tiết trong đó căn bản không thể là trùng hợp được. Trong mộng cậu nhìn thấy Chu Uyển Hỉ bị bóp chết, thế là khám nghiệm tử thi xác nhận cô đúng là bị bóp chết; cậu suy đoán ra cô đã bị xâm hại, thế là trong mộng lại xuất hiện một người đàn ông. Hiện thực và cảnh trong mơ có chút khác biệt, nhưng lại khớp với nhau hoàn hảo.

Thay vì nói cậu nhìn thấy hiện trường vụ án trong cơn bóng đè, không bằng định nghĩa là giấc mơ đang dẫn đường cậu đến một sự thật nào đó.

“Thật ra cô vẫn luôn biết hung thủ là ai, đúng không.” Lục Thính An nói: “Không phải Hồ Hành Nam, cũng không phải Chu Đại Khánh. Nếu cô vẫn luôn không muốn cho tôi xem, vậy đó chính là một hung thủ khác mà cô không muốn thừa nhận cũng không thể chấp nhận.”

“Cô đang sợ hãi điều gì? Bị sát hại không phải lỗi của cô, chẳng phải cô cũng hy vọng hung thủ mau chóng đền tội sao.”

Cổ dài của người phụ nữ cúi gục xuống, đầu vẫn hướng về phía Lục Thính An, tơ máu trong tròng mắt trắng dã lan rộng.

Lục Thính An không đoán được tâm tư của người phụ nữ, cô ta càng im lặng, bầu không khí xung quanh càng lạnh lẽo ngưng tụ.

Ngay lúc cậu tưởng cô ta sắp nổi giận, cô ta lại xẹp xuống như một quả bóng bay xì hơi, hoàn cảnh trong mơ cũng bắt đầu thay đổi long trời lở đất.

Đại sảnh Bách Hối Môn vàng son lộng lẫy tan chảy sụp đổ như sáp nến, hiện ra một căn phòng chật chội, tường và sàn đều chỉ xây bằng xi măng.

Tạm thời cứ gọi căn phòng này là phòng khách đi, bên trong chỉ có rất ít đồ đạc, bên cạnh chiếc sofa cũ kỹ kê một cái bàn tròn, trên bàn bày mấy đĩa thức ăn nhạt nhẽo, trên sàn rải rác vài chai bia.

Bên bàn có hai người ngồi đối mặt nhau, người đối diện Lục Thính An chính là Chu Uyển Hỉ, còn người đàn ông ngồi cùng cô chỉ có bóng lưng. Tóc người đàn ông thưa thớt, thân hình so với chiều cao trông mập mạp rắn chắc, lưng gù cổ rụt, vừa nhìn là biết kiểu đàn ông bình thường không hề chú ý đến dáng người, thế mà hắn lại mặc một bộ vest, bó chặt khiến eo lưng tròn vo, trông vô cùng kệch cỡm.

Giống như cóc ké mặc vest, giả dạng quý ông kiểu đó thật nực cười.

Chu Uyển Hỉ đang khóc, một tay mệt mỏi chống đầu, tay kia nắm chai bia, mặc cho nước mắt rơi xuống.

Người đàn ông đối diện buông thõng tay bên ghế, nắm chặt rất nhiều lần, cuối cùng khi cô tu ừng ực hai ngụm bia thì đập bàn đứng dậy.

“Cô thích gã ta đến thế sao? Gã đã thích người khác rồi, không thể nào cưới cô đâu!” Người đàn ông chống bàn, gân xanh trên tay nổi lên, “Cô nhìn tôi xem, tôi có điểm nào không bằng gã.”

Chu Uyển Hỉ làm rơi chai rượu, ánh mắt vì lời tỏ tình này mà sợ đến mức tỉnh táo lại, “Cậu điên rồi sao?!”

Người đàn ông đẩy mạnh bàn tròn ra, tiến lại gần cô, “Tôi không điên! Cô muốn lấy chồng, trong nhà lại ép tôi đi xem mắt kết hôn, vậy tại sao chúng ta không thể thành một đôi chứ? Có phải cô để ý ánh mắt thế tục không, không sao cả, Cảng Thành tôi sớm đã chán ngấy rồi, chúng ta tìm một thành phố không ai biết chúng ta…”

Lời nói đầy hứng khởi của hắn bị một cái tát của Chu Uyển Hỉ cắt ngang.

Biểu cảm của Chu Uyển Hỉ rất kỳ lạ, chán ghét, không thể tin nổi, thất vọng… đủ loại cảm xúc trộn lẫn trong đôi mắt đẹp của cô, như thể chưa từng quen biết người đàn ông đối diện.

Cũng chính cái tát và biểu cảm chán ghét này đã hoàn toàn chọc giận người đàn ông. Hắn ta đẩy mạnh bàn ghế ra, lao về phía Chu Uyển Hỉ.

“Cô ghét bỏ tôi? Một con kỹ nữ như cô dựa vào đâu mà ghét bỏ tôi! Cô dám nói không có ý gì với tôi sao, từ nhỏ đến lớn cô đều đối tốt với tôi như vậy!”

Dáng người Chu Uyển Hỉ mảnh mai, cô chỉ kịp lùi hai bước đã bị người đàn ông đè xuống sofa, cổ bị một đôi tay thô ngắn bóp chặt.

Cô cố gắng giãy giụa, nhưng sự chênh lệch sức lực giữa nam và nữ thực sự quá lớn, hơn nữa trên người hắn lại mặc một bộ vest kín mít, sự phản kháng của cô căn bản không để lại dấu vết gì.

Chưa đầy một phút, người phụ nữ trên sofa đã không còn sức sống, cánh tay mềm mại vô lực rủ xuống bên cạnh sofa.

Sau khi nhận ra mình đã làm gì, phản ứng đầu tiên của người đàn ông là hoảng loạn, hắn run rẩy đặt ngón tay lên chóp mũi Chu Uyển Hỉ.

Ngay sau đó, cả người hắn bắt đầu run rẩy không ngừng.

Lục Thính An tưởng hắn sợ hãi, nhưng không ngờ tới là, giây tiếp theo người đàn ông liền kéo bàn tay vô lực của cô áp lên mặt mình.

Hắn ôm cô, hôn cô, thậm chí làm những việc thân mật nhất vốn chỉ thuộc về những người yêu nhau.

Lục Thính An toàn thân lạnh buốt, cảm giác xương ngón tay nắm chặt đến đau nhói.

Cậu nhắm mắt không nhìn hành vi tội ác của người đàn ông, không biết qua bao lâu, khi người đàn ông cuối cùng cũng hiểu ra mình không thể giấu một xác chết mãi được, bắt đầu nghiên cứu phương án vứt xác, cậu mới ngẩng đầu lên lần nữa.

Lần này, cậu nhìn rõ khuôn mặt của hung thủ.

Đó là một gương mặt xa lạ rất bình thường, trông cũng không xấu, ngũ quan coi như đoan chính…

Đầu thu ở Cảng Thành luôn có rất nhiều mưa, mặt đất bị ướt đêm hôm trước còn chưa khô, sáng sớm lại bắt đầu lất phất mưa phùn. Đứng ở cửa sổ hít sâu một hơi, lá phổi liền phủ một lớp hơi nước mỏng manh.

Quầng thâm mắt của Lục Thính An đậm hơn hôm trước một chút.

Khi vuốt mái tóc rối bù mở cửa phòng, cậu bắt gặp Lục Trầm Hộ với quầng thâm mắt còn đậm hơn cả mình, hai cha con một người trong phòng, một người ngoài phòng, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Ba?” Khóe miệng Lục Thính An giật giật, “Sáng sớm ở cửa phòng con làm gì vậy, tập thể dục buổi sáng à?”

Lục Trầm Hộ cười ngượng ngùng, lấy ra một chiếc áo khoác từ sau lưng, “Trời lạnh, đến đưa áo ấm cho con.”

Nói rồi, ông cũng không quản con trai cao hơn mình một đoạn, ân cần tiến tới giúp cậu khoác áo lên.

“Con trai à, tối qua là ba nói không đúng, dù thế nào đi nữa trong lòng ba con vẫn là tốt nhất.”

Lục Thính An: “…Ba dậy sớm như vậy chỉ để nói cái này?”

Lục Trầm Hộ có chút ai oán nhìn cậu hai cái, “Ngủ không được, căn bản ngủ không được, nửa đêm trong mơ toàn thấy mẹ con tát ba, mắng ba ăn nói không lựa lời.”

Lục Thính An: “……” Không phải chứ, một câu thuận miệng của cậu thật sự có uy lực khiến người ta nửa đêm tỉnh giấc thấy áy náy sao?

Được rồi, giờ đến lượt cậu hổ thẹn.

Lục Trầm Hộ cẩn thận vỗ nhẹ lưng cậu, doanh nhân sấm rền gió cuốn trên thương trường lại nơm nớp lo sợ trước mặt con trai, “Lời hôm qua của ba con cứ coi như đánh rắm, nghe xong là thôi, biết không?”

Lục Thính An: “……”

Bất đắc dĩ, cậu gật đầu.

Sự ngăn cách giữa hai cha con cuối cùng cũng biến mất vào khoảnh khắc Lục Thính An gật đầu.

Lục Trầm Hộ vui mừng khôn xiết, miệng cũng không ngừng, “Ba bảo người hầu nướng bánh mì bơ vàng cho con rồi, trong xửng hấp có xíu mại với bánh bao thịt, trong nồi còn có trứng luộc nước trà ——”

Lục Thính An hẳn là rất đói, dạ dày réo lên, bụng cũng xẹp lép.

Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng nhìn thấy trong mơ, nhớ lại gương mặt tầm thường nhưng lại tràn ngập dục vọng kia, cậu liền có cảm giác buồn nôn mãnh liệt.

Những yếu tố thô bạo trong máu dường như đều bị kích động, gào thét thúc giục cậu đi bắt hung thủ về.

Lục Thính An cúi đầu cài cúc áo, cài xong đến chiếc trên cùng mới xua tay, “Không ăn, con có việc gấp phải đến sở cảnh sát một chuyến.”

“Con có thể có việc gấp gì chứ.”

Thấy Lục Thính An không nói hai lời liền đi xuống lầu, Lục Trầm Hộ không kịp hỏi, vội vàng đuổi theo, “Giờ không ăn không sao, con ít nhất cũng mang theo đi chứ, lỡ đói thì làm sao?”

Vừa đuổi theo, ông vừa lớn tiếng gọi, bảo nhà bếp gói bữa sáng lại.

Hai phút sau, Lục Thính An xách theo mấy cái túi giấy tinh xảo ra cửa, phía sau là một tảng đá vọng nhi mòn mắt ngóng theo.

“Đến bữa sáng cũng không ăn cùng mình, sở cảnh sát rốt cuộc có ai ở đó vậy!”

Người hầu đứng một bên vừa cung kính tiễn thiếu gia ra cửa, mí mắt giật giật hai cái.

Có ai ở đó ư? Điều này còn cần phải hỏi sao.

Lục Thính An ra cửa rất gấp, nhưng cậu không ngờ Cảng Thành thời đại này lại cạnh tranh khốc liệt đến vậy, trên đường ngang dọc có không ít xe đạp, còn có rất nhiều người xách cặp tài liệu chạy trên đường phố muốn đi nhờ xe để đi làm.

Đợi cậu đến sở cảnh sát, so với thời gian đi làm thường ngày cũng chỉ sớm hơn chưa đến hai mươi phút.

A Hải không biết tối qua mấy giờ tan làm đã ngồi ở bàn làm việc, nhìn thấy Lục Thính An đi vào văn phòng, anh ta sững sờ, phản ứng lại rồi nhiệt tình giơ tay chào, “Lục thiếu, sao hôm nay sớm vậy.”

“Sớm.”

Lục Thính An kiệm lời đáp lại, nhanh chóng đi ngang qua bàn làm việc của anh ta.

Đi được khoảng hai mét, cậu lại quay đầu lại, “Ăn sáng chưa?”

A Hải không hiểu nguyên do, “Vẫn chưa. Lục thiếu cậu muốn ăn sáng sao? Nhưng buổi sáng nhà ăn sở cảnh sát không cung cấp đồ ăn đâu.” Anh ta nhìn đồng hồ trên hành lang phía sau, đứng dậy, “Cậu muốn ăn gì, tôi đi mua cho cậu.”

Lục Thính An nhìn dáng vẻ thật thà của anh ta, không nói gì.

Cậu quay lại đặt một cái túi giấy trên tay lên bàn A Hải, “Không biết anh có thích ăn không, ăn tạm đi.”

Không đợi trả lời, cậu liền xoay người, bước nhanh về phía văn phòng Tổ Trọng án.

A Hải nhìn bóng lưng cậu, một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại. Anh ta cẩn thận cầm lấy túi giấy, vừa mở miệng túi ra, một mùi bơ ngọt đậm đà xộc vào mặt.

Đôi mắt dưới cặp kính vì kinh ngạc mà trợn lớn, anh ta nhìn rõ bên trong là nửa cái bánh mì bơ vàng, bánh mì nướng đến vàng ruộm, lớp đường phủ bên trên dưới sức nóng trở nên thơm lừng, phần còn lại của bánh mì thì mềm xốp, bên trong còn có nhân.

Loại bánh mì này du nhập từ nước ngoài vào, hai năm trước trên đường đã có cửa hàng bắt đầu bán bánh mì nướng, đi ngang qua cửa tiệm bánh mì, từ rất xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm nức.

Nhưng A Hải rất ít khi ăn, vì quá đắt, dù anh ta có lương ổn định cũng không nỡ bỏ ra gần một ngày lương để mua một cái bánh mì.

Không ngờ Lục tiểu thiếu gia kiêu ngạo ngang ngược sau khi nghe anh ta nói mình chưa ăn sáng, không nói hai lời liền đưa cho anh ta một túi.

Anh ta biết điều này đối với nhà giàu chẳng đáng là gì, nhưng trong lòng vẫn ngũ vị tạp trần.

……

Bên kia Lục Thính An còn không biết cái bánh mì cậu tiện tay đưa cho ở trong mắt A Hải lại quý giá như vậy.

Cậu đứng ở cửa văn phòng Tổ Trọng án, nghe thấy có người đang nổi nóng bên trong.

“Cả ngày trôi qua rồi, hiện trường vụ án đầu tiên còn chưa tìm được, nghi phạm cũng chưa xác định! Các người có biết dân chúng Cảng Thành đều đang nhìn chằm chằm vào sở cảnh sát chúng ta không? Đám phóng viên báo xã kia chỉ hận không thể dí máy ảnh vào mặt tôi thôi!”

Lục Thính An qua khe cửa nhìn thấy người đang nổi nóng có cấp hàm cảnh sát, chính là Đốc sát sở cảnh sát, Kha Ngạn Đống.

Ông ta đập bàn thùng thùng, “Sáng nay Hồ Hành Nam đến báo án, ca nữ Bách Hối Môn Giang Thải Đình mất tích. Không phải tôi nói các người, chân trước vừa mới chết một hoa đán Bách Hối Môn, sao các người lại không biết bảo vệ hoa đán mới nổi vậy? Lỡ như hung thủ chính là nhắm vào Bách Hối Môn thì sao.”

Các cảnh sát Tổ Trọng án bị mắng đến co rúm như chim cút, chỉ có Cố Ứng Châu ngồi ở bàn làm việc, cấp trên đứng huấn thị, anh dựa lưng vào ghế, “Mất tích bao lâu rồi?”

Kha Ngạn Đống áp lực đè nặng trên đầu, phiền muốn chết.

Dù vậy cũng không nhắm mũi nhọn vào Cố Ứng Châu, giọng điệu thậm chí còn hòa hoãn hơn một chút, “Không xác định, từ sáng sớm đã không liên lạc được. Khả năng cao là mất tích tối qua, Hồ nhị thiếu rất sốt ruột.”

Sốt ruột thì có ích gì, Cảng Thành lớn như vậy, dù có dựa vào các mối quan hệ xã hội của Giang Thải Đình để triển khai tìm kiếm diện rộng, cũng không chắc có thể tìm được người trong thời gian ngắn.

Loại thời điểm này bọn họ thậm chí không muốn quá nhanh có manh mối, bởi vì manh mối nào đó thường sẽ liên quan đến án mạng.

Vụ án mạng hôm qua còn chưa có đầu mối gì, hôm nay lại thêm vụ mất tích, quả thực là loạn thành một nồi cháo.

Lý Sùng Dương không ngủ được mấy tiếng đã phải đi làm, tinh thần còn chưa tỉnh táo lại đã bị mắng một trận, anh ta không phục bĩu môi, “Cái tên Hồ Hành Nam này là sao chổi chuyển thế à, sao phụ nữ dính líu đến hắn đều không có kết cục tốt đẹp, khắc thê à.”

Kha Ngạn Đống chậc một tiếng, vỗ một cái vào gáy anh ta, “Ít nói nhảm, mau đi tìm đi, sống phải thấy người chết phải thấy xác.”

Văn phòng vang lên tiếng ghế ma sát chói tai, tiếp theo là những tiếng đáp lại rời rạc, “Rõ, thưa sếp.”

Cảnh sát Tổ Trọng án lục tục đi ra, Lục Thính An đứng ở cửa, ánh mắt chạm phải Phó Dịch Vinh đi đầu.

Phó Dịch Vinh cảm thấy thật xui xẻo, “Sao lại là cậu?”

Lục Thính An mặc kệ anh ta, đợi Cố Ứng Châu đi cuối cùng ra tới, cậu mới đi qua, “Sếp Cố, xuất cảnh mang tôi theo với, tôi có đối tượng tình nghi.”

Phó Dịch Vinh và mấy người Lý Sùng Dương dùng ánh mắt không tin nhìn cậu, chỉ cảm thấy người này muốn mượn cớ tiếp cận Sếp Cố.

Cố Ứng Châu lại không thay đổi ánh mắt, giọng nói mát lạnh mà trầm ổn, “Cậu nghi ngờ ai?”

“Chu Đại Khánh ——”

“Đùa cái gì vậy?” Phó Dịch Vinh nóng nảy ngắt lời cậu, “Nhà Chu Đại Khánh chúng tôi đã đi điều tra rồi, không phải hiện trường vụ án đầu tiên, hơn nữa có nhân chứng chứng minh tối qua ông ta vẫn luôn ở vườn trái cây không rời đi, vợ ông ta cũng không có thời gian gây án.”

Ánh mắt Lục Thính An hơi trầm xuống, “Chu Đại Khánh còn có một đứa con trai.”

“?!”

Các cảnh sát Tổ Trọng án hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ đột nhiên ý thức được, từ hôm qua đến giờ vẫn chưa tìm hiểu tình hình cụ thể của con trai Chu Đại Khánh, khi loại trừ nghi ngờ đối với Chu Đại Khánh và vợ ông ta, bọn họ đương nhiên cảm thấy người nhà họ Chu đều không phải hung thủ.

Nhưng con trai Chu Đại Khánh, chẳng phải là cháu trai của Chu Uyển Hỉ sao?

Cháu trai giết hại chính cô ruột của mình, còn ——

Điều này có khả năng sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play